Ngoài hiên chạy dọc truyền cho tới giờ tiếng ồn rất rộng lớn, tuy vậy cơ hội một tờ cửa ngõ tôi cũng hoàn toàn có thể nghe được rõ nét. Âm thanh cuồng nộ kể từ xa cách truyền lại gần, vô cùng thời gian nhanh ngay tắp lự giới hạn tức thì ở ngoài cửa ngõ, hắn là đã biết thành Cố Oanh Tư ngăn lại.
"Mã tiên sinh, không tồn tại sự được chấp nhận của Trần tổng ngài thiệt sự ko thể chuồn vô. Nếu như ngài chắc chắn cần xông vô, tôi cũng chỉ hoàn toàn có thể gọi đảm bảo thôi.'
Bạn đang xem: truyện tiểu thiếu gia gia tộc tài phiệt
"Haha haha, buồn cười! Cô đang được uy hiếp tôi sao?" Giọng thưa của Mã Quảng Chỉ thời điểm hiện tại càng tăng cuồng nộ, "Tôi lối đường kính trắng là một trong những khảo sát viên của tổng cỗ tập đoàn lớn, một thư ký nhỏ như cô lại dám sử dụng thái chừng này rỉ tai với tôi, thiệt thực sự mái ấm này tớ nấy, cô và Trần tổng của cô ấy đều như là nhau, rất là thiếu thốn giáo dục!” “Ngài.."
Giọng thưa của Cố Oanh Tư một vừa hai phải mới mẻ vang lên, tiếp theo sau là giờ bạt tay áp lực vang lên theo dõi.
“Bốp!”
"Cút tức thì, còn nếu không lão tử sẽ không còn nhẹ nhõm tay như thế nữa!" Mã Quảng Chí rống lên rất là tức phẫn uất.
Tôi và Chu Thái Vi liếc nhau, hàng loạt vùng lên và trở về phía cửa ngõ chống thao tác làm việc, xuất hiện đi ra.
Đập vô đôi mắt tôi đó là Cố Oanh Tư đang được chắn trước cửa ngõ, làn tóc của cô ấy ấy có vẻ như đem chút lộn xộn, gò má phía trái còn tồn tại một lốt bàn tay đỏ lòm hồng, biểu cảm vô nằm trong bi phân và uất ức, vô hốc đôi mắt còn chứa chấp giàn giụa nước đôi mắt.
Còn đứng đối lập Cố Oanh Tư là một trong những người nam nhi trung niên đem trang phục black color, tương đối đem chút bậm bạp, thời điểm hiện tại đang được nhe răng mỉm cười, hung tợn trừng đôi mắt nhìn Cố Oanh Tư, vẻ mặt mũi cao ngạo và thử thách, hắn tớ chắc chắn rằng Mã Quảng Chí rồi.
Cao Huy đứng ở hâu phương Mã Quảng Chí, nhìnc cảnh tượng này, khóe mồm còn không bao giờ quên lòi ra một nụ mỉm cười đắc ý.
Cửa chống của tôi đùng một cái há đi ra, phụ vương người ngoài cửa ngõ đều ngay tức khắc sửng bức.
Advertisement
Cố Oanh Tư xoay đầu nhận ra tôi và Chu Thái Vi, sự uất ức trong tim rốt cuộc cũng ko nhịn được nữa, "Trần tổng, chị Thái Vi..."
Chu Thái Vi vội vã vàng tiến thủ lên nhị bước, rước Cố Oanh Tư ôm vô trong tim, nhìn lốt bàn tay bên trên khuôn mặt của cô ấy ấy, vô đôi mắt hiện thị lên một tia cuồng nộ và nhức lòng: "Không sao chứ?"
Cố Oanh Tư rung lắc đầu.
Tôi tịch thu góc nhìn kể từ bên trên mặt mũi Cổ Oanh Tư, rét mướt lùng quan sát về phía Mã Quảng Chí.
Mã Quảng Chí Review tôi kể từ bên trên xuống bên dưới, thần
thái kiêu ngạo ngay tắp lự hỏi: "Cậu đó là Trần tổng của Ủy Lam?"
Tôi còn ko thưa gì, chỉ thấy Cao Huy đùng một cái tiến thủ lên một bước, bên trên mặt mũi đem theo dõi nụ mỉm cười nhu hòa, nhẹ nhõm giọng nói: "Đúng vậy, Mã tống, vị này đó là Trần tổng của công ty lớn Ủy Lam công ty chúng tôi... à quên rơi rụng, tôi đã biết thành xua ngoài phía trên rồi. Đây đó là tổng giám đốc của công ty lớn Uy Lam của mình, Trần Thiên Vị, Trần tổng. Đừng nhìn hắn tớ con trẻ tuổi hạc như thế, tuy nhiên trong tay đang được bắt toàn cỗ cố phần của công ty lớn Úy Lam, kể từ đặc điểm đó nhưng mà thưa, Úy Lam được xem là công ty lớn cá thể của Trần tổng, không tồn tại ngẫu nhiên mối quan hệ này với tập đoàn lớn Trần Thị.”
“Tôi biết, tôi cũng vì thế chuyện này nên mới mẻ sắp tới đây."
Advertisement
ו
Mã Quảng Chí chậm rãi rãi nhìn tôi một chiếc, tuy rằng khuôn mặt mũi vẫn tươi tỉnh mỉm cười, tuy nhiên giọng điệu trọn vẹn không tồn tại chút kính trọng, ngay tắp lự nói: "Thiên Vị thiếu thốn gia, tuy rằng rằng ko biết phụ vương của cậu cho tới tột nằm trong là vị này vô gia tộc, tuy nhiên công ty lớn đem số vốn liếng một tỷ thưa mang lại ngay tắp lự mang lại tức thì, ko thể ko thưa, cậu quả tình vô cùng được sủng ái. Tuy nhiên... chuyện này vậy là ko tương thích quy ấn định, nếu như không trở nên vạc hiện tại thì cũng ko có gì cả, tuy nhiên rủi ro, chuyện này đã biết thành Thiên Ninh thiếu thốn gia biết rồi."
Nói sắp tới đây, Mã Quảng Chí ngoài mỉm cười tuy nhiên trong ko mỉm cười nhìn tôi một chiếc, kế tiếp nói: "Thiên Ninh thiếu thốn gia là một trong những người cương trực, vô đôi mắt không tồn tại phân tử cát này, vì vậy ngay tắp lự cần tôi sắp tới đây khảo sát một chút ít. Nếu
không đem yếu tố gì thì tất cả chúng ta đều hạnh phúc, còn nếu như đem yếu tố gì... haha, Thiên Ninh thiếu thốn gia cũng ko cần người ko thông nghĩa tình, chỉ việc cậu nhận lỗi và cầu van lơn với Thiên Ninh thiếu thốn gia, thưa ko chừng việc này cũng tiếp tục nhanh gọn trôi qua quýt, cậu thưa đem đích không?"
Tôi liếc Mã Quảng Chí một chiếc, tiếp sau đó chỉ chỉ về phía Cố Oanh Tư, rét mướt lùng hỏi: "Là người đánh?"
“Hả?" Mã Quảng Chí ngẩn người, khóe mồm lại cố nặn đi ra một nụ mỉm cười, "Tiểu thư ký không tồn tại giáo chăm sóc, tôi thay cho mặt mũi cậu giáo huấn cô tớ một chút ít."
“Người của tôi cho tới lượt người giáo huấn sao?" Tôi rét mướt lùng nhìn Mã Quảng Chí, "Ngươi là cái thá gì."
Nụ mỉm cười của Mã Quảng Chí chậm rãi rãi tắt dần dần, sắc mặt mũi tối sầm lại: "Trần tổng, thái chừng này của cậu, tức là không tồn tại dự định rỉ tai thong dong sao?"
“Bốp!”
Tôi giơ tay tát một chiếc vô mặt mũi hắn tớ.
Tiếng bạt tai áp lực vang vọng từng hiên chạy dọc.
Gò má phía trái của Mã Quảng Chí lấy vận tốc đôi mắt thông thường hoàn toàn có thể thấy được ngay tức khắc sung huyết và sưng đỏ lòm lên, sưng tựa như một chiếc bánh bao, lốt bàn tay red color bên trên mặt mũi rõ nét hoàn toàn có thể nhận ra được.
Hiện ngôi trường ngay tức khắc trở thành yên ổn tĩnh, nước ngoài trừ Chu Thái Vi đi ra, những người dân không giống nhịn nhường như căn phiên bản ko ngờ rằng tôi lại thẳng động thủ. Cố Oanh Tư không thể tinh được nhìn tôi, vô hai con mắt lóe lên một sự kỳ vọng.
Cao Huy theo dõi phiên bản năng nhưng mà lùi về hâu phương nhị bước, nụ mỉm cười bên trên mặt mũi đã và đang mất tích, vẻ mặt mũi của hắn tớ hiện hữu lên sự lúng túng nằm trong nghi vấn.
Có lẽ hắn cho là, tôi đương đầu với Mã Quảng Chí là một trong những người được tổng cỗ tập đoàn lớn điều cho tới, mặc dù bất mãn đem nào thì cũng cần kềm chế lại, cho dù sao Mã Quảng Chí cũng thay mặt đại diện cho những người quá nối tiếp đem lực nhất của Trần Thị, đó là Trần Thiên Ninh. Tôi chỉ là một trong những người con riêng rẽ nho nhỏ, vị thế vô gia tộc đối với Trần Thiên Ninh, ngược thực là không giống nhau một trời một vực.
Mã Quảng Chí bị tôi tấn công cho tới hoảng loạn, theo dõi phiên bản năng giơ tay lên che mặt mũi, biểu cảm tràn ngập sự u uất và phẫn nộ: “Ngươi... ngươi dám tấn công tôi?"
“Xin lỗi Oanh Tư nhanh!" Tôi rét mướt lùng nhìn hắn.
Mã Quảng Chí xấu hổ quá hóa giận: "Con u nó người
đánh tôi, còn bảo tôi van lơn lỗi một đứa thư ký cỏn con cái này sao?!"
Xem thêm: xuyên thành nam phụ bẻ cong nam chính chap 1
“Bốp!”
Tôi trở tay lại tung đi ra một chiếc tát, thứ tự này mức độ lực lại mạnh rộng lớn thứ tự trước.
Nói thiệt, nếu mà ko cần bên trên cổ tay còn đem một chiếc bao cổ tay áp lực, một bạt tai này hoàn toàn có thể tiếp tục thẳng lấy chuồn nửa mạng người của hắn.
Đương nhiên, thời điểm hiện tại Mã Quảng Chí cũng ko hề dễ dàng chiu.
Hắn tớ bị tôi thẳng tát mang lại một chiếc lảo hòn đảo, thiếu thốn chút nữa tiếp tục té quỵ, theo dõi phiên bản năng nhưng mà vịn vách tường lại mới mẻ tại vị được, nửa khuôn mặt mũi sót lại đã và đang nhanh gọn sưng lên, bên cạnh đó một luồng huyết tươi tỉnh chậm rãi rãi kể từ khóe mồm chảy đi ra.
“Ngươi..." Mã Quảng Chí rung lắc lắc đầu, theo dõi phiên bản năng giơ tay lên vệ sinh vết huyết ở khóe mồm, lại đau tới mức cần bú ngược một tương đối.
Cả khuôn mặt mũi của hắn tớ tiếp tục sưng như đầu heo, ham muốn há mồm rỉ tai, lại thẳng phun đi ra một chiếc răng gay.
"Tôi... tôi lối đườn là một trong những khảo sát viên tự Thiên Ninh thiếu thốn gia đích đằm thắm ủy nhiệm, ngươi... ngươi dám tấn công tôi sao!” Mã Quảng Chí phẫn uất ko kềm được, rỉ tai lắp đặt bắp, chỉ trực tiếp vô mặt mũi tôi nhưng mà hào hển nói: "Ngươi quả
thực ko coi Thiên Ninh thiếu thốn gia đi ra gì!”
Tôi rét mướt lùng nhìn hắn tớ, lại giơ giơ cánh tay lên, hắn hoảng cho tới nút bụm mặt mũi vội vã vàng lùi về hâu phương nhị bước. “Cùng một lời nói, chớ nhằm tôi thưa lại thứ tự loại nhị." Tôi rét mướt tiếng nói.
Mã Quảng Chí ngay tức khắc cứng đờ, khuôn mặt mũi tiếp tục sưng trở thành đầu heo của hắn tớ lòi ra vẻ cuồng nộ, khó khăn hiểu, uất ức xen kẽ cùng nhau, ở đầu cuối gặm chặt răng, nhe răng nói: "Trần Thiên Vị, ngươi chớ tưởng rằng bản thân là kẻ của Trần Gia thì hoàn toàn có thể tự động tung tự động tác, ngươi chẳng qua quýt là một trong những người con riêng rẽ trong cả tộc phả cũng ko vô được nhưng mà thôi. Nếu đối chiếu với Thiên Ninh thiếu thốn gia, ngươi đơn giản cái rắm! Tôi răn dạy ngươi chớ kiêu ngạo như thế, vì thế ko tôi tiếp tục bấm báo toàn cỗ cụ thể vụ việc mang lại Thiên Ninh thiếu thốn gia biết.”
“Gầm!"
Tôi ko kiên trì nhằm ngóng hắn thưa hoàn thành, thẳng cất cánh lên tung đi ra một cước và giẫm trúng bụng hắn.
Mã Quảng Chí cất cánh ngược đi ra xa cách rộng lớn một mét, kêu la thảm thiết và té quỵ bên trên mặt mũi khu đất, nhị tay tự động ôm bụng bản thân, đau tới mức ko vạc đi ra nổi ngẫu nhiên âm thanh
nào.
Tôi hững hờ liếc hắn tớ một chiếc, hô lên: "Yêu Nguyệt.”
“Có, thiếu thốn gia!” Thân hình của Yêu Nguyệt như quỷ mị
không biết kể từ đâu đùng một cái nhảy đi ra, xuất hiện tại ở trước mặt mũi tôi.
“Hắn tớ sử dụng tay này tấn công Oanh Tư, thì bẻ gãy cánh tay cơ mang lại tôi.” Tôi nhẹ dịu dặn dò.
Yêu Nguyệt lên giờ, mỉm cười híp đôi mắt trở về phía Mã Quảng Chí: "Ngươi nghe thấy rồi chứ, thật thà khai báo chuồn, chớ nhằm tôi cần bẻ gãy cả hai tay của ngươi." "Chờ... ngóng một chút ít, ngươi chớ sắp tới đây." Mã Quảng
Chí trầm trồ hoảng hoảng, thậm chí là mặc kệ nhức nhối nhưng mà thẳng kể từ bên trên mặt mũi khu đất xoay người trườn dậy, trừng đôi mắt nhìn tôi nói: "Trần Thiên Vị, tôi thay mặt đại diện mang lại Thiên Ninh thiếu thốn gia, ngươi dám xử sự với tôi như thế, thiệt sự đang được ham muốn mò mẫm chết choc sao!”
Tôi rét mướt lùng mỉm cười, trong cả hào hứng vấn đáp cũng không tồn tại.
Yêu Nguyệt đã từng đi cho tới trước mặt mũi Mã Quảng Chí, vận
động cổ tay của tớ, khí hóa học rét mướt lùng và tràn trề sát khí của Yêu Nguyệt khiến cho Mã Quảng Chí hoảng đến mức độ chảy mồ hồi rét mướt.
Mã Quảng Chí rốt cuộc cũng thủ công luýnh quýnh, rộng lớn giờ hô: "Chờ một chút ít, tôi tiếp tục van lơn lỗi, tôi tiếp tục van lơn lỗi mà! Oanh Tư tè thư, van lơn lỗi, tôi..."
eyJpdiI6Ijlvd3h0bU1ERExMeG81YTJ5TkdsTHc9PSIsInZhbHVlIjoiamJkUXlxVm1kOFptQ0ZQbnlteDlXOVBCVFlJdWE4QWVDaURHWlNFb1hDMkJmWjRMbXh0RHU5dWFcL1BXck9BUmQwZTc1S2NGbkRtUW9pOXhwWXZjSmtpMHdkU3ZyWlYzajhvQ3BtQjQ4U1d6ZWhxUHljVSt5MktSRnFPXC96cmM3RkF4SDFocXY4dWl6VHlNdE5HbDRFekJxZHRlNkJHYkFGVmRVVUp3VWNHN1wvTlNSMHhuVmh5R0wxWmJ2S3JmMXZEIiwibWFjIjoiN2I1ZjBhM2RmMzJiNWYxODZjMDJjMWRmN2Q0MmEwZjdiZTdjM2Q0YWFjNTI0M2JlNDRjZTkzNzU1MWU1YzQ5OSJ9
eyJpdiI6InVySkpRaFJxR2E0ZWFqQUt1dkUzVUE9PSIsInZhbHVlIjoidGl4MHRUZnlwTHZUbVN3R1cyRVkrUThlRlJFWnNGamd2c0dwYnhiWGZOeVZFMXRMY0xiNVVoUGNOZ0k3XC9adnBXNWQ5VlNCNUFzbjgyRUVSOUthYmx6aTRNeGZ6ZUJ1VGROSCt2WVwvUWp2a0V5WlROVFoxXC9QeHAzUHhzTjdZY2F3WHRMVFp1S2pXT3h5YW9nRWt3KzN5cW1LbVRwOTZJTXl3Y2JYNEZGdERGakpyWFA5VXhFeHBWZ01hWEZyRW85WXdoZERlMjFcL1FYVDdTSVR0NXUzTXVBb3p5SENSOFFuQXRqM1B3WkxEXC9BZUViNEdSNEhvRTVcL0N5NFZaQXZCUUF5VUJxc0ZZRHhNXC9BZHlzSk1cL0tnT1BEMUhIcVlpUnppY0NVbEdWMm55czdkdWRndWpcL1RKbEwzSlFQYmYzSkVyREZTbzhvdnA0U2VcL0l1dnlBMkRKXC9LeEtjcUJxMVwvNlNaRmhnZTlqZllvbmx3NjF1WFNcL0ppcGhmdENralhhWVpzdWtYaVwvU2RVV1EzVXBaZ1I2VnNEWTNtSUVmVkNWRWtXR2d5M1R2eTlpbDVKQVwvNFN3TVJIVEY5RzRPZXZvQVU1cnBOdU9cL3ZrZjVNb0xYeVVhRGU0RDlLWkk4WGgra2ZzMlVvUGU4M2F2cDRieFBhWHNRblFcL3R5clcxYjZtd0NZbFwvM3VHcXpsQzRPUG9XbThCODhzZlwvQnhzY0ticEMrVGZDSjdwbHRlK0ZvT09FZlcyVHp3NkFXT1UwZThXXC9OY01LK3JHeCsySkN0TVA1VGZQU0czUmZKcWJ2RU1ZM3l0VlVXbjFmenErTWlcL05QTzlSUVhxeitNN3IyYWxocjA3VXZ1SENiSWFlMFliVmF3Z29OdVhCU1wveENnS2drWUUxVEVHY1dKdnZpSlFJZCtFcFNaRjJhdkR0ZkdidnFLN0RoaVNWRjlPQUNXeXZxWVBcL3hteXc9PSIsIm1hYyI6IjNmNTg1YzVkNTMzZjc4ZTBlMTJjNjczNjc0YmViZGNiNDIwMDlhZmMyY2M2MzU2MmE1OTMzYWEwYTcxNDFlNjYifQ==
eyJpdiI6IjV2ejJ5WU81OWIzeTZDM1FBUlJMYWc9PSIsInZhbHVlIjoicGY4WTBrcDdIRERVSWlPbEVmVUdadXlqXC9sWjM4XC9oc2JITWR4Vkg0eWdreXBCMkh2ekRCWk0welprbkltWVc4OUZLcTZkXC9rM0tERXVJTEp4YVwvY21vNTFxU3NQcmRUWVZvU2FWN1NLa3cwPSIsIm1hYyI6IjM5ODAzOGI3MWQxMDJmMTVkZjEyYjRkZjE3Y2Y1YzlhMzYyODE0YTc4MDlkMGE1ZmFhMzU4YzA5NDY3ZjdiNWMifQ==
eyJpdiI6IkpUMFoxNHpJWHdnRTVmUTNCRzQ5d2c9PSIsInZhbHVlIjoiZlA1UU8ycnRMZTFmeVk1ZVlXSHB0ZTUxcmh5NDRZN1psQXp2Y3UyMUxjODdpcmVnQ29sWVZ0STlGSUpJODRQNjJzakY1S09rYnVcL1BtMllBNU5mcTN1M2xRdFVDU21TRVZYb29NQ1lDNU9adkp3ckgxRDlZeCtLRU11NjhDQVdvY3J2Uzc3SklhTE9mNGh5NzdkcDNqV0hcL2RYTWFxRFlWQmY5VzYzZExsQnBnd2tJaDJBeDJGTXM0XC94dGZqTmJQTUI3UkFRaGViaUE2S2w2M1hhS2hZSFZpU2RtM2hqMEJDd2lXdVFsT1JITzNlUzlDSGRjYmNVYWc4M2dEeXZ5bHlsTUdZc1h6alpqVFlONWdwVlcxSjFRWWFFNEZEKzdRUnc2czdcL0RDcHB2Unp0R1JDNk8zVEtUMmJlQzE2dmZPSFFXbTlvYXc3c3pBK3MrajArZW1KV1lLQ1pQbkRCWElKbDd4RUdWVmt3VkFcL0pQc25MQ2dZcXRvXC9GUlBUN2JnVzN2V0wzMnlzclZuTEFFOE51ZzRidzMwMklac3FzelpPTE1kOCtZdHNjWE1EbXdISXdVc0pSOUlONHZGZElETmhqV2pWY2ZNbW95dXVDV0FiQ29Oa0V6TFIzWGg1YlJqK3VTMWg4SDcyTjA9IiwibWFjIjoiZjNhNDExYTBhODQ3ODMzZjI1OGNiOGZjMmI0NzFjZDZmMmI0NTAyZTgwZmE1MWJmZDNjZTdhYjhmNTIyMTEwMSJ9
eyJpdiI6Im9BQWxHT1BmbWlobUh1SkMremlzbXc9PSIsInZhbHVlIjoic2hmT29Eb3hDaElkRUt3OHF0bVwvUWhtamdxVG9Ua2JSWnZ4RTNQYXFBd25DTVZmWXZDbTFqWUlTelBTTzFzWnRhc0xBaXVTaUpJUDl4WW5JMlwvekZZMUt3TDlTdG5jOHRCUEZjZkhWcW44ZXVHNCtra1N2eUtuY09RMjhzQWd2MCIsIm1hYyI6Ijk2NTMzODI5MzkxZjJlYmNhZTkzMDg4MzY4MjU1M2I4MjRjM2RmNTFjMWEwZTFhNGE1Y2FkYzU0YzIzMTM4NjgifQ==
eyJpdiI6ImpsVUFuT05peDFoY3ZIaXFGWXJ3Ync9PSIsInZhbHVlIjoiamR2eEJ6NXFneXFIOWFBaDViNktPTHRKc3YrTVJtRjRteWZaUEwrb1FlSHRcL2s2RWVTbzg1VlVkMGxxM21TRW93WFl6d2Mxb0puNDRmR1ZodGY3dVlNMUE1K1BaOXhlSkQ4OXl1Vk5CWERmVGdCdXZkMWpIbTQ2aWdLa0IyYXZuQVFZZ2NSWXZHaWdCbUFGTjJ4MDB6a00zaDJhMWhLbW5ONFwvOTM2R3dGV000VjZmVjlqYTc5MUNKaDgweVRZOGI0R1UyWkZsRUdpVklqOUNpV3dRZHQzSXhqd1dmaFwvZ2tzYVBuMnc5V2lySzQ1OU9tTjM0bGVCZElJY0JXblplZFpmOHlMNTIzbHI1OUZ1UVJkK2dqamhHY05xTytcLzhZRkZWRk5naGc3alhabHBQR2R5cXNldzNZMVYxVXRhOVl6Y1M2WkdhaEtuaHdaTjlacllYOTJwUT09IiwibWFjIjoiNmY4MzFjYmMzYzhjOTY4YTIwYTE2YjMwYjgzYjhiMzA4N2Y4OTU3M2U0ZDI0MWU2NTEyZTVlNTk0YWI3MjVhNyJ9
eyJpdiI6InErb3RDYlA5eGQ3NlJZbkx3YytmMnc9PSIsInZhbHVlIjoiZDlnZVlZbU43TlRhMytZeFFIUldSWVhneEUwVFhNMVZSYWVOWmJyQWkxbXJTNkx5c2Urd3pBdldoSGsyNjhBSXJzRkNzck5yU3JVN0RlNng4bDJhWVJXQmN6UzhxZWpGNWZwdVBqZndlaFJuWlNTV0FcL210eVZKTWpweHRvU1BPIiwibWFjIjoiYTliMDM2NmVhYjUxZWU0ZWI0MzJjZjFkZDJhZWJlYzViOGU0Y2ViMzUwMjAxMjgyMDUxODNlODRlNzU3NDhlYiJ9
eyJpdiI6Ijg5QWZMU2JQMXpSNjZiXC90RGNlU0FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijlzb1h6TUVTXC9RS3YrT2g3VjkrM2R4OEFkbjE0MnpFbVFBU1R0R3pvTituT0pINDdRWkdPU0J0S2xkbDUzRzhFZ0d4dlgwejdDaURsRTdyRExFUFFDM0dPS1BuSVRyWndFYXpMMk5rd3AwaXE5Vk5wTVFDa0RxdUdBanVLM09nREJ5dlwvQ3B3OWk5YWI2aWpYdVwvc3JUdHdDZzVWYjQ3THRveDdJaTJ5VmZ4Z2wrd1hHMFBqR0pLTUthWW5LMTU2KzhrUUg2RVk1SVAzbVwvWTA4eDFFdlhEQkk3M2phblFHNjdyNVlUanM3Rk16bGducTdhMkdcLzFRNks1K3EyNm1iUDhyZFwvOXdiQTFNdXo5MXUxZXU3NUpwSmlkVzJaWGhuNGdER2ZcL1pYSUUzSGZGRU1ObUtRZU1TM0d2Yko5VHVFZDVUaUhRaWRZTWppQ0VzWkswaHE5NWc9PSIsIm1hYyI6ImUwODNhODdjNzY3NDkyMzExM2JmMzcwNWJkZDNlZGQ3OWFkNGMzY2NlY2NkNDg2NjEyZjYwNmJiODgwYWE0NTgifQ==
eyJpdiI6Im0xd1c4RURycytySnFqS0sxZ0RPN0E9PSIsInZhbHVlIjoiOFwvaGZoXC8xdXV6NENwa3pkbDVwM25tcVY2eTk1YnpJQXJoenI4aEtTVlVEXC9CSjczNDE4Mno5SUY5VkRWcUZmejlEb1VINkpGSk4rS3N3NitCNzYwMHpkejRaRkttZXNwS3RnQ1RGWFY3K2NweVZkQ3VPWUVoa0IybFpkRzh2Nnl5WWlMclVmYUhcLzNpeTRlMkl3NW1QTXhSdTI0alwvMDZhYUN5OHNyU2xTdm8xdmEzTVdFbUhCZ2p6MFdJemRvTWYiLCJtYWMiOiJiNzAwNDc0ZjFmMmQ2NWFjMGMzZTlhZGVjYzE5ZDQ2YmZmYzAyYThhNzQ4MTM3YThhZDc2NzM2OTNlY2Y3YTBmIn0=
eyJpdiI6IjlYeVVwQ3ZhZHMza3k4XC9PcXJCZXlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilp1cWZTWjJVclBybnJVQTRFNWROT2NPb2dPOUdaXC9SaHdySkJyTG8wY1A0TTdUR0Yza2R3NVNEYnljQXU2VldaWkNSMU1MTlwvS0syRmltXC9WaEliVWlIaDdtbVNqXC93TXhkcXVjcWlwNTVmOVVmdHN4MmlSXC9hUVVlYXY3QmxrRHBJWnlFeGIyMXROMDRRTXJFYVN5UFBOQlhyQW1lXC9DRGx6NlVQNkZQXC9aUVZWSGdCckxoSkY3bmtET2ZhM3RRZmY2Q0p2WFZRYW4xNmNCQnRwUEE1dkw5VWVOSGpLZ1lDcjg3QzAxSTZ1T1hLQUwxVVI4TmtpVzM0XC8rT09nRVVkNGNYayt0VHNqeEpBOGVZbWxrVGlvTEE9PSIsIm1hYyI6IjcwOWQzMjUzMDQ0YjNjNWY4MGJjZGE4OTRhYjRjMzRhMDVjZjkzMWU4N2Q4MjQyYTEzYzc3ZDhlZWZkZTU3OGUifQ==
eyJpdiI6ImdwR3FsbitqZTQ1UVM1OGc1RDMxVGc9PSIsInZhbHVlIjoiT0Q1R2xlNmRMSHlqYWZKdVBVclNGcFBVV0x1SEY5WlFQc1hpR1dMWm55djJrdU1WQVhEYjE3ejU3dURYSjF6eW9VZmtuUDlyanJnZ0JYZ3hpV0JMUitXT3ZWcHFGd05oc2tDR2JoT3VOOWFUTXJaNktcL1V3YkhVampEeWdTeDVQNENYRXhhWk9QK2NqS3hYNkZhK3NtU1JLSUFocmxKZDQzUDNyMXRCbEhxM3ZsRENUQm03VTd0RElxM1JQZzA4RWpOT3NTVHpxMFFQRXdkSWFWeWh2WXNTMDlIUmNtWDUzVXVtRDNSRVRZcmhpaWRXMERsY05meTBPa3BmMnFmeXpHUUQrdGNyZ1RmZWd3bVF3Nkh5WUlIcU85WUR6WjdLNndoWlhFOGRad0ZDNkpzRVI5UnhubGlWNmdrekZzaEFoMGZwXC9UNm5uWGwrMzBZZVF1RDJXa1lwUzhOUXdOVXhCaUE3UVVGelk4V0ZJdHdcLzI1SFVMcmtQR1pqd0hPK0I1dzVxdWlcL2JwQWpXYitqcTZIQk5sMllDS0FUVDcxVTNIY0tPdEVxdzlhUUpzZHhzYkN1NTIxRkpLQVVTMzFRRlZOdGF4Q21NVU5zWGlEUkl1cGFLZEhmU01DODFyR1wvM0JNUHFlUFFwbHFZdm9QQ2tzWStOSHZiUndzUjBBUTgycldVQUdJd2FjbmczRjFNcE9TSmVqQURHNFpuVTdkclFFRFA3QUlFUXllOEk9IiwibWFjIjoiNTE5ZDAyNmJiNzgwZTAzN2JiNDRhMGQ4MzNmMmIzZTQyNzliOWNkOWZkZTc2NGYxZjRhYWYxMGNlZGJmZjliOCJ9
eyJpdiI6IjRCZ0ZtekxYMjFwWjMyZzIxNnZMZVE9PSIsInZhbHVlIjoiR2RyR1d6T05UQVRIb2d5Z0pFenNVQ3NkTTR2R21jejBDUmdkcHlYaFNaNnBad1FYWEtBQjVXemRtUm9ZOTkrWDRGTnN3TDdSSVowUE1abUx4TlQ0K3A0ZEpxSGl6REMyM1dyN1RoNzdTTVlseVwvaFZVMStkUURDUXIrSmVBQnpBRG9KenpWWnZxb3V1UytqN0x4bEFBK2E0UG82Tm4xa0RLZWNtdlZxYmtUZUpOZjRseGJKeE1NMzhxQkJoa1wvR3ZZZHZ4RXJzMm1jNkMzTXBxempMbEphcE1NTG14bTBXMERlaW4zWkd5WUF5Smo4aEJhN3FXZXRRdzg2RTMzaldWNExYY2pWTGhNcjNsSzZoZWYxK3RueG1MblR4ZHZVOTlUM3pcL0JuakxXSlYrd0swZkpValhEZWFNOWRMQ2ZzSEMiLCJtYWMiOiIzZTAzZDQyMzk1NWViMTU1ZTMwZGVhNjk3NTBhNmM4NDNmMDg4YmMzZmU1NWIyM2E0MTNiYzMxNWY0NjBlMzFjIn0=
Xem thêm: chainsaw man vietsub tập 1
eyJpdiI6Ik5ZN1wvZjNjUEJ6aTd2amJubXliVmNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhZY2swT1ozUlFyanpvZnhTTEI1UUZwTlVhVURsQ05sWENKRlVISWhkNjZvXC9oZUFHTGFwMEVRWktGYkw0YlwvTHlXbXdMeWRvTTFRTFwvUnlLTlhqcVg1Z0Vmb1RPNGFtY25FZW8zTVhpYXBUTHJlNEZLQ096WmFNRDU3QUM3U3ZjZndtVm85ZHVwM081SzE0OWFJSnlVRUpRSWRiS045aTlRVzRYYnhRZkErQklOeVNcL0prSEpzMFZUc01JWkZDVHZZS0ZXbjBpYUhwZTlLRXVTRUxKMmZEdEpTWDRrM1VsdWdGS0dUR245UjZOK3c4QWxSUzRvMWVcL01oVWdNMmFNK1BzOGRqNFZXOFBTS1p3bE5JVHJIWWhLUkd1RVN6S0loN0VWS2xEOStQOUZSUkU2aDZmTnB3ZTYwdnBqMnl2Uzltc3NOaXVZeFpmSmduejVEK2EwZE5RPT0iLCJtYWMiOiI2ZGIzYzM3YTZlNzY3NjJiMWVhZjZkZDc2ODZmNjVkY2YzYzNmMjIxMzhlYmYxYTk5ODVkNTliYzI4MzdlMmE3In0=
eyJpdiI6ImRLSm9PMDR3S3dDY1NSUGRPSVB0YkE9PSIsInZhbHVlIjoid2ZyVU1MY3lEc09ETUZYMmhIOUhLUWh4TTk1NEwwN1N6TmRnRGRXbHg2THVqTnhEMWg3aUN1QmJ6b1ZRZ2VkcVhkcjVJNDNuSlRsQlUwWnprYWxhbGZuQXI5djlWT2E5YVJ0RFhraTZRbWJ5clpORTg2dzVGOGd4eEFKeHNzSzl3U2h3RG9KQStYXC9TbjY5VVBVRFp6OHNmdUJtbk1qenh3ZWlmQ2Y3UnV3U3hiRnExQmF6TEtnMUIra0tHcTNTQkZOaUowNWQwRWV4dWwycm1pcVwvNUpkbFIxTFJIc2pwUDhPbjBZZ3JlNVcwPSIsIm1hYyI6IjBlNjc5NDliOTk0ZDk5MjAwN2EyOWQ1ZWU0OTkzMzMzYWUzZmRhOTY2MGEwODNjMDcxN2IzNzEzNTE4M2MwYTgifQ==
Cao Huy tức thời hoảng cho tới nút giật thột một chiếc, sắc mặt mũi ko biết kể từ khi này trở thành tái ngắt nhợt vô nằm trong, theo dõi phiên bản năng nhưng mà giơ tay vệ sinh các giọt mồ hôi rét mướt, phía trên mặt mũi cố nặn đi ra một nụ cười: "Trần... Trần tổng.”
Bình luận