tổng hợp oneshot đam mỹ

[cuối nằm trong em cũng khá được mặt mày anh]
thể loại: đam mỹ, one shot
thời gian lận thực hiện: 13:00 (2/5)(2/6)
tác giả: asashi yamato

-----Cuối nằm trong em cũng khá được mặt mày anh-----

Bạn đang xem: tổng hợp oneshot đam mỹ

Tôi là Lăng Triệt, đang được học tập ĐH Vũ Hán, vùng quê thanh thản và cũng chính là điểm tôi sinh rời khỏi. Tôi tiếp tục kể mang lại chúng ta mẩu chuyện tình thương yêu với cùng một phái nam nhân là ra làm sao

Từ năm nhất tôi vẫn rất rất ngưỡng mộ Bạch Tiên Sinh năm 3. Hai Cửa Hàng chúng tôi nằm trong học tập vô khoa tài chính, thông thường xuyên cham mặt mày nhau, sở hữu phen anh còn hứa hẹn tôi rời khỏi nhằm thủ thỉ riêng rẽ

"Lăng Triệt"

Tôi cút lòng vòng kím anh thì anh lên giờ gọi tôi. Tôi chạy lại đương đầu với anh

"Bạch Tiên Sinh thời điểm ngày hôm nay anh hứa hẹn em rời khỏi sở hữu gì ko ?"

"Tôi nghe thưa em sát chuẩn bị thực hiện đồ vật án chất lượng nghiệp phải chứ ?"

"Dạ vâng"

"Em sở hữu cần thiết tôi hùn gì ko ?"

"Không đâu ạ. Em tự động thực hiện được rồi"

"Thật chứ ?"

"À thì em còn một ít nữa là hoàn thành rồi tuy nhiên này lại là hình mẫu em ko biết tạo ra sự...." yếu tố hoàn cảnh dở khóc dở cười cợt này là sao ? Tôi lại tự động bịa bản thân vô thế thụ động rồi.

"Em sở hữu nơi nào thiếu hiểu biết thì tối ni rời khỏi quán coffe đối lập Hoa Lưu tôi tiếp tục chỉ"

"À vâng cảm ơn tiên sinh"

Tôi loại bỏ đi vô biểu hiện bối rồi. Anh ấy kêu bản thân rời khỏi cafe ư ? Thật ko vậy ? Trong ngôi trường Bạch Thiển là kẻ ghét bỏ xúc tiếp, chả ai biết cuộc sống của anh ấy như nào là cả. Mà giờ lại hứa hẹn tôi rời khỏi cafe thì khá kì nha. Mà thôi cút tôi cũng chả suy nghĩ bao nhiêu về chuyện tê liệt, cứ coi như chi phí bối và hậu bối cùng nhau không vấn đề gì cả. 6 giờ tối hôm tê liệt tôi lại quán coffe ấy. Thì vẫn thấy anh ngồi cúi mặt mày vô PC. Cậu cút gọi nước và ngồi xuống lấy máy thao tác làm việc. Một khi lâu sau khoản thời gian sở hữu nước nhì người mới mẻ xem sét sự hiện hữu của nhau.

"Lăng Triệt, van nài lỗi vì thế ko thấy em"

"Không sao đâu, anh cứ thực hiện tiếp đi"

"Mà về đồ vật án em sở hữu gì thiếu hiểu biết sao ?"

Anh ngồi chỉ dẫn tôi nhằm tôi thực hiện hoàn thành đồ vật án chất lượng nghiệp

*30 phút sau*

Kết thúc giục hình mẫu đồ vật án phức tạp ấy tôi cảm nhận thấy nhẹ nhàng người lắm luôn luôn. Nhìn lịch sự anh thì thấy anh vẫn còn đấy đang khiến tuy nhiên sau 5 phút cũng đóng góp PC lại rồi lấy ly đồ uống một ngụm rồi bắt chuyện với tôi

"Lăng Triệt em"

"Vâng anh gọi em"

"Em sở hữu chúng ta trai ko ?"

"Hoặc em sở hữu ý muốn sở hữu chúng ta trai ko ?"

"Sao anh lại căn vặn thế. Anh quí ai à ?"

"Anh quí em"

Hả ? Thích bản thân ư ? Làm sao rất có thể
"Anh đang được thưa giỡn phải chứ ?"

"Không anh thưa thiệt, anh quí em, em sở hữu quí anh ko ?"

Thích ư ? Trước giờ chỉ coi anh ấy là đàn anh thôi, ko lúc nào suy nghĩ sẽ sở hữu được tình thân với anh ấy cả. Bây giờ thưa bản thân ko quí anh ấy thì cũng khá thương tổn tuy nhiên điều này quá bất thần, ko thể tiêu thụ nhanh chóng được

"Bạch Tiên Sinh em trước giờ rất rất ngưỡng mộ anh tuy nhiên chuyện anh quí em thì em ko đồng ý được cho nên hãy mang lại em thời hạn tâm lý về sự việc này"

Xem thêm: dục vọng chiếm hữu của tiểu chó săn

"Không sao đâu, chớ căng thăng. ANH SẼ THEO ĐUỔI EM"

"Cái gì ? Theo xua ?"

Anh ngay tắp lự gật đầu, sắc mặt mày vẫn điềm đạm như không tồn tại chuyện gì xẩy ra

"Này anh sở hữu biết em đang được lo ngại ko hả, sao lại vấn đáp như không tồn tại gì vậy"

"Tính tôi như thế nhưng mà, nhưng mà cỗ em đang được lo ngại thiệt sao ? Đáng yêu thương thiệt tê liệt haha"

"Anh....em trở về tê liệt nhé"

"Thôi, anh giỡn"

Thế là nhì Cửa Hàng chúng tôi thân ái nhau kể từ tê liệt. Anh sở hữu những hành động quan hoài giành cho tôi. Lần đầu sở hữu người quan hoài bảo đảm tôi như anh. Nó sưởi rét trái khoáy tim tôi, tôi chính thức sở hữu tình cảm với anh và ngày Cửa Hàng chúng tôi đi dạo Valentine tôi vẫn thưa với anh

"Bạch Tiên Sinh em...."

"Đừng gọi anh là tiên sinh nữa tao đang được đi dạo tê liệt, hãy gọi anh là Bạch Thiển"

"Vâng ạ. Bạch Thiển em sở hữu chuyện ham muốn nói"

"Chuyện gì ?"

Anh nhìn tôi với góc nhìn nữ tính, khác hoàn toàn góc nhìn Fe bén giành cho những người dân không giống, khi nhìn vô đôi mắt anh tim tôi đùng một phát đập mạnh ko mô tả nổi. Miệng thì cứng lúc lắc ko thưa nổi một lời nói. Anh đùng một phát thưa với tôi vì chưng giọng nữ tính

"Có chuyện gì sao Lăng Triệt ?"

"Em...."

"Em làm thế nào ? Ai bắt nạt em à ?"

"Không. Em chỉ ham muốn thưa là...."
"Em quí anh"

Mặt tôi cúi xuống khu đất, chả dám nhìn vô anh nữa, tuy nhiên tự nhiên anh ôm trầm lấy tôi. Cơ thể rét oi của anh ấy thiệt sự tuyệt lắm. Anh người sử dụng giọng nữ tính với tôi
"Cuối nằm trong anh cũng theo đòi xua được em"
Và Tính từ lúc khi tê liệt Cửa Hàng chúng tôi chính thức yêu thương nhau. Nhưng hành động thân thiện dần dần thể hiện tại rõ ràng ra bên ngoài ko nên bao phủ lấp liếm điều gì cả. Cả ngôi trường ai ai cũng hiểu được Cửa Hàng chúng tôi thân quen nhau. Chúng tôi còn là một đôi bạn trẻ có tiếng của ngôi trường nữa nha. Cả nhì dần dần để nhiều tình thân, sự quan hoài lẫn nhau nhiều hơn thế nữa. Và cho tới thời điểm ngày hôm nay ngày Cửa Hàng chúng tôi kỷ niệm yêu thương nhau được 5 năm. Ngay chủ yếu vị trí Cửa Hàng chúng tôi thông thường cho tới cùng với nhau, tuy nhiên chuyện tê liệt không còn xẩy ra kể từ 2 năm vừa qua rồi. Cái ngày nhưng mà anh hứa hẹn tôi ở trong nhà anh nhằm thực hiện tiệc sinh nhật bất thần mang lại tôi. Tôi đợi anh bên trên cái nệm của anh ấy. thoắt nổi tiếng điện thoại cảm ứng gọi cho tới

"Alo ?"

"Lăng Triệt, Bạch Thiển bị tai nạn đáng tiếc xe cộ rồi, đang được nằm tại mặt mày viện xxx, em mau cho tới đây"
Thật ư ? Tôi ko nghe nhầm chứ ? Anh bị tai nạn đáng tiếc xe cộ ? Khi nghe tin cậy tê liệt tim tôi như thắt chặt lại, nước đôi mắt cũng dân ăm ắp bên trên khoé mi, tôi chạy tức thì cho tới khám đa khoa điểm sở hữu anh đang được vô biểu hiện nguy nan kịch
Khi cho tới điểm tôi thấy chúng ta anh đang được ngồi bên trên ghế đợi, ăn mặc quần áo thì bệ rạc máu
"Bạch Thiển anh ấy đâu rồi ?"

Cả 3 người chúng ta đều phía đôi mắt nhìn vô cửa ngõ chống cung cấp cứu vớt, ánh đèn sáng đỏ chót ko tắt, nó sáng sủa mãi cho tới 5 giờ. Rồi sụp tắt, bác bỏ sĩ bước rời khỏi với vẻ mặt mày mệt rũ rời, tôi đứng lên chạy tức thì cho tới trước mặt mày bác bỏ sĩ

"Ai là kẻ nhà đất của người bị bệnh ?"

"Là tôi"

"Xin lưu giữ điềm đạm nhằm nghe, người bị bệnh Bạch Thiển, ko qua loa ngoài cơn nguy nan kịch"

"Không điều này sẽ không nên là sự việc thiệt đúng không nào ?" tôi ko tin cậy vô đôi mắt bản thân nữa rồi. Bác sĩ vấn đáp hoàn thành rồi loại bỏ đi, nhằm tôi lại với không gian chìm ngập trong khổ đau. Không suy nghĩ được gì cả, tôi ngay tắp lự chạy vô bên phía trong chống cung cấp cứu vớt đỏ chót hoe, sàn mái ấm ăm ắp ngày tiết, bên trên nệm thì thấy anh đang được ở nở nụ cười cợt với tôi. Tôi chạy lại trước mặt mày anh, nước đôi mắt tôi lăn chiêng bên trên má chảy xuống tay anh. Anh lấy tay kể từ từ vệ sinh nước đôi mắt mang lại tôi

"Đu....đừng....khóc....cười cợt lên đi"

"Anh ko được quăng quật em Bạch Thiển. Chẳng nên anh vẫn thưa nằm trong em đám hỏi sao. Anh ko được quăng quật em" tôi vừa vặn thưa nước đôi mắt càng chảy nhiều hơn thế nữa. Anh cầm cố lấy tay tôi, treo mang lại tôi cái nhẫn, và trả tôi cái nhẫn sót lại, lấy không còn khá thở ở đầu cuối nhằm nói

"Em sở hữu đồng ý lấy anh ko ?"

"Có em đồng ý" tôi vừa vặn cười cợt, nước đôi mắt chảy trở nên loại khiến cho đôi mắt tôi đỏ chót lên, tôi treo cái nhẫn mang lại anh

Xem thêm: truyện chị dâu trinh nữ

"Anh yêu thương em Lăng Triệt"

Sau khi thưa hoàn thành câu tê liệt anh buông xuôi tay tôi, tôi hoảng loạn gọi thương hiệu anh. Nhưng ko thể vì thế anh vẫn không thể ở kề bên tôi nữa rồi. Đến giờ và được hai năm tuy nhiên tôi vẫn luôn luôn nhớ được ngày hôm ấy. Cái hôm nhưng mà tôi tỏ tình anh. Nghĩ lại tôi thấy trân vô khoảnh tương khắc ở mặt mày anh, cho dù là cái nhẫn anh trao mang lại tôi, tôi vẫn còn đấy treo nó, tôi yêu thương anh, tuy nhiên vì thế sao tôi lại ko thể ở kề bên anh ? Tôi từng suy nghĩ nếu như ở toàn cầu mặt mày tê liệt tôi rất có thể hội ngộ anh và yêu thương anh lần tiếp nữa chăng. Tôi vẫn đứng như ở công Viên tê liệt, điểm tôi ko thể quên. Tôi cố gạt những tâm lý ấy qua loa một phía và trở về mái ấm anh. Lên chống anh, căn chống Cửa Hàng chúng tôi vẫn sở hữu cùng nhau thật nhiều kỷ niệm đẹp mắt. Trong những giấc mộng tôi mơ thấy anh và tôi ở toàn cầu tôi từng suy nghĩ rất có thể hội ngộ và yêu thương anh mãi mãi và tôi vẫn đích tuy nhiên anh lại khuyên răn tôi hãy thám thính người mới mẻ chất lượng rộng lớn anh và rất có thể chở che mang lại tôi. Tôi không thích vấn đề đó. Tôi ham muốn ở mặt mày anh, chỉ mất riêng rẽ anh. hầu hết phen tôi sở hữu ý muốn nốc dung dịch ngủ và ko lúc nào tỉnh dậy nhằm tôi được mặt mày anh mãi mãi tuy nhiên từng phen như thế anh lại đứng trước mặt mày tôi bắt tay tôi và nhẹ dịu nói
"Em chớ thực hiện vậy anh nơm nớp lắm"
Và thế là tôi buông xuôi viên dung dịch ấy và ngồi thủ thỉ 1 mình vô chống. Nhưng tôi Chịu cảnh tê liệt quá đầy đủ rồi. Tôi ham muốn mặt mày anh, thời điểm ngày hôm nay tôi sẽ tiến hành mặt mày anh. MÃI MÃI. Thật sự tôi vẫn đích, ở toàn cầu tê liệt tôi rất có thể hội ngộ anh và rất có thể mặt mày anh, và quả thật chúng ta suy nghĩ tôi vẫn nốc dung dịch tự động tử. Em Yêu Anh Bạch Thiển

--------------------------END---------------------------