Giọng cô cực kỳ nhẹ nhõm, song môi dán sát vô tai anh, đem theo gót khá thở thư thả nhạt nhẽo.
Tang Diên thông thoáng cứng đờ, như ko nghe rõ ràng, lông nheo khẽ động. Anh nom trực tiếp vô cô, hầu kết vận động tăng và giảm, biểu cảm ko rõ ràng ràng: "Ừ?"
Bạn đang xem: tang diên đoàn gia hứa
Nhìn chằm chú vô vẻ mặt mũi của Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm sau cùng đang được không thể cảm xúc đứng ngoài cuộc nữa. Tuy ko nom rời khỏi phản xạ này của anh ấy là thế nào, tuy nhiên tuồng như thái phỏng chất lượng hơn nhiều đối với khi Đoàn Gia Hứa gọi anh. Cô ko tái diễn, cảm nhận thấy cực kỳ ưng ý tuy nhiên lùi về địa điểm cũ.
Nhưng tức thì tiếp sau đó, Tang Diên bắt lấy cổ tay cô, nhướng mi nói: "Gọi lại một đợt nữa."
Nghe giờ đồng hồ, Tang Trĩ kể từ đằng trước xoay đầu lại, hỏi: "Cái gì?"
Đoàn Gia Hứa rời chút thời hạn quét tước đôi mắt nom Tang Trĩ.
Thấy Tang Diên không tồn tại ý thủ thỉ với bản thân, hai con mắt Tang Trĩ thời gian nhanh như chớp khuynh hướng về phía Đoàn Gia Hứa, nói: "Đoàn Gia Hứa, anh nhị em đang được thủ thỉ với anh tề."
Ý là.
Anh lại gọi ca ca một đợt nữa lên đường.
"......" Đoàn Gia Hứa lượt loại nhị quan sát về phía Tang Trĩ.
Như vẫn ghi hận vì thế hành vi một vừa hai phải rồi của Tang Diên, Tang Trĩ vẫn quyết tâm khiến cho khó khăn dễ dàng thực hiện mang lại anh ko tự do thoải mái, cũng lấy mong muốn này ký thác bên trên người Đoàn Gia Hứa. Đoàn Gia Hứa cảm nhận thấy hài hước, thuận theo gót tuy nhiên nói: "Ca ca, làm thế nào vậy?"
Ngay ngay tắp lự không gian tình thương kiều diễm bị giờ đồng hồ gọi này khuấy tan.
Tang Diên lắc nảy bản thân, nâng mi, vô nháy đôi mắt đem cảm xúc mong muốn kéo Ôn Dĩ Phàm xuống xe cộ vứt chạy. Anh một đợt nữa phụ thuộc vào sườn lưng ghế, véo vô tay Ôn Dĩ Phàm: "Không sao cả."
Lần này anh ko phản xạ mạnh như lượt trước, thực hiện Tang Trĩ ko nhịn được lại xoay đầu rời khỏi sau.
Giọng Tang Diên khinh thường khỉnh: "Nghĩ làm thịt người rất có thể ko đền rồng mạng sao."
"......"
Đoàn Gia Hứa tài xế vô bến bãi đậu xe cộ ngoài cửa hàng.
Tuy đang được công khai minh bạch chuyện mến, tuy nhiên Tang Trĩ vẫn xa lạ trước mặt mũi nhị người cơ cặp đập nằm trong Đoàn Gia Hứa. Luôn đem cảm xúc như đang được tình chàng ý thiếp với tình nhân ở tức thì trước mặt mũi người rộng lớn vô ngôi nhà.
Vào cửa hàng đoạn, cô cuống quýt kéo Đoàn Gia Hứa cho tới một chống không giống.
Ôn Dĩ Phàm chầm chậm rãi đẩy xe cộ đẩy, bị Tang Diên lấy lại. Cô suy nghĩ cho tới đoạn hội thoại bên trên xe cộ, cũng ko biết chủ yếu bản thân đang được so đọ vật gì, vẫn ko nhịn được mong muốn tính tuột với anh: "Em đem cảm xúc anh ở trước mặt mũi Đoàn Gia Hứa ——"
Tang Diên quay đầu sang một bên.
Vẻ mặt mũi Ôn Dĩ Phàm điềm đạm, một vừa hai phải lờ lững thế lấy vỏ hộp mì sát bên, một vừa hai phải nói: "rất không giống thông thường."
"......"
"Dù sao thì cũng khá chất lượng," Ôn Dĩ Phàm lại thả vỏ hộp mì về bên kệ, khóe môi khá cong lên, tiếng nói nhu hòa, "Cũng nhờ anh ấy, em mới mẻ rất có thể phát hiện ra một phía không giống của anh ấy."
Tang Diên chống khuỷu tay lên xe cộ đẩy, sườn lưng khá cong, nom cô: "Khác thông thường địa điểm nào?"
Ôn Dĩ Phàm cũng ko phân tích được.
"Ôn Sương Hàng, em kỳ lạ thiệt đấy. Tại mặt mũi anh một thời hạn lâu như thế, từng lượt ghen ghét," Tang Diên đứng bên trên địa điểm, vẻ mặt mũi chểnh mảng nhác, "Đều chỉ chính vì một thương hiệu nam nhi thôi."
"......"
"Cố ý khiến cho sự với anh sao?"
Anh một vừa hai phải thưa đoạn, Ôn Dĩ Phàm ngẫm suy nghĩ lại, thấy tuồng như thực sự như thế. Dù sao thì xuyên suốt thời hạn yêu thương nhau, cô trước đó chưa từng thấy anh họp mặt một người các bạn không giống phái này cả. Cô ko suy nghĩ hành vi này của tôi là khiến cho sự, trang nghiêm nói: "Lần sau Đoàn Gia Hứa gọi anh là Ca ca, anh rất có thể thản nhiên tiêu thụ không?"
Tang Diên: "?"
Ôn Dĩ Phàm té sung: "Không thì nhị người tương tự như là đang được ve sầu thưa ve vãn nhau."
"Em đem biết ve sầu thưa ve vãn là vật gì không?" Tang Diên cúi người xuống, trả tay chống lên đầu cô, cười: "Hay là, em đang được trách cứ anh ko mang lại em tận hưởng qua quýt tư vị của ve sầu thưa nghiền tỉnh?"
Ôn Dĩ Phàm ngửng đầu.
"Tên súc sinh cơ gọi như thế thực hiện anh kinh tởm. Em gọi anh như thế mới mẻ gọi là ve sầu thưa ve vãn." Tang Diên người sử dụng mức độ xoa đầu cô, trở lại vấn đề cũ, "Vừa mới mẻ phía trên xe cộ gọi anh là gì?"
Ôn Dĩ Phàm ko xuất hiện mũi này nhằm tái diễn, nên sửa lại câu nói: "Đệ đệ."
"Ừ." Tang Diên cũng tiêu thụ, ung dung thong dong thưa, "Tỷ tỷ quí nhỏ tuổi hạc rộng lớn sao?"
"......"
Nghe anh gọi bản thân như thế, Ôn Dĩ Phàm cứng người lại, khuôn mặt mũi như rét lên. Cô nhẹ nhõm nhấp môi, cuống quýt bước tiến, ko kế tiếp vấn đề này nữa, cố lưu giữ tầm dáng điềm đạm bất ngờ nhất.
Tang Diên theo gót sau cô, vẻ mặt mũi chểnh mảng biếng, lại gọi: "Tỷ tỷ."
Ôn Dĩ Phàm xoay đầu lại: "Anh chớ gọi em như thế."
"Như thế nào?" Tang Diên nhướng mi, tiếng nói như khiêu khích: "Nhìn tuổi hạc em phía trên ko đầy đủ nhỏ sao?"
"......"
Bên cơ.
Tang Trĩ kéo Đoàn Gia Hứa tùy ý lên đường đi dạo xung quanh cửa hàng, một vừa hai phải buồn chán than thở vãn: "Anh nhị em thực sự vượt lên trước xứng đáng, động một ít lại lấy sinh hoạt phí rời khỏi uy hiếp em. Không cần em nhằm ý cho tới chút chi phí ấy, tuy nhiên anh ấy thực hiện vậy cũng vượt lên trước con trẻ con cái lên đường......"
Đoàn Gia Hứa cười: "Phần của anh ấy nhị trong tương lai nhằm anh trả em."
Tang Trĩ ngay tắp lự nom anh, bắt được trọng tâm vô câu nói: "Vì sao anh lại mong muốn trả hùn anh ấy?"
"......"
"Dù là một vừa hai phải rồi em thấy anh chọc phẫn nộ được anh nhị, em cực kỳ hạnh phúc." Tang Trĩ nghẹn vài ba giây, vẫn ra quyết định lựa lựa chọn qua quýt cầu rút ván: "Nhưng giờ đây em càng suy nghĩ càng cảm nhận thấy ko đích thị, anh chớ nô giỡn với anh nhị loại như thế nữa. Em nom nhị người cực kỳ tương tự như một song."
"......"
Như cảm nhận thấy phí đàng, Đoàn Gia Hứa ko thưa được gì: "Cái gì?"
Tang Trĩ để ý nom vô hai con mắt như luôn luôn phóng năng lượng điện vô người đối lập của anh ấy, rỉ tai thì: "Dù sao thì về sau anh lưu giữ để ý một ít. Ngày mai em về ngôi trường rồi, ko thể phát hiện ra chuyện ở mặt mũi này được. Không thì anh giới hạn họp mặt anh nhị em lên đường."
Đoàn Gia Hứa quay đầu sang một bên nom cô.
"Nhưng tuy nhiên hôm cơ em thấy anh thủ thỉ với anh Tiền Phi, rồi anh Hạo An nữa." Tang Trĩ cảm nhận thấy người nam nhi trước mặt mũi cô từng câu nói. thưa động tác cử chỉ đều rất có thể miệt mài hoặc người không giống, cô ko thèm thưa lý, chính thức lôi chuyện cũ rời khỏi, "Cũng thường rất ái muội."
Dáng vẻ của Đoàn Gia Hứa vẫn văn nhã thản nhiên, thong dong nói: "Yên tâm, ca ca chỉ quí người nhỏ tuổi hạc thôi."
"......"
Vừa thưa, Đoàn Gia Hứa một vừa hai phải mỉm mỉm cười nhéo nhéo mặt mũi cô, câu nói. thưa đem ý khiển trách cứ thư thả nhạt nhẽo.
"Sói đôi mắt white nhỏ*."
"......"
(*Sói đôi mắt white nhỏ: Tiểu bạch nhãn lương y, chỉ người vong ơn bội nghĩa, ở phía trên đem ý mắng yêu)
Tang Trĩ vờ vịt ko nghe thấy, kéo anh kế tiếp trở về phần bên trước, sẵn khi gửi lịch sự vấn đề khác: "Anh nhị em thưa tối ni ăn lẩu, tất cả chúng ta lên đường lựa chọn rau củ lên đường. Đúng rồi, trong tương lai anh đem tăng ca cũng cần lưu giữ ăn cơm trắng chiều đích thị giờ. Đừng ăn cơm trắng vỏ hộp, nếu như anh không thích nấu nướng thì cứ thưa, rất có thể cho tới ngôi nhà em ăn."
Đoàn Gia Hứa kéo dãn giọng: "Nhưng em thưa ko được gặp gỡ anh nhị em mà?"
"...À." Tang Trĩ xoay đầu lại, chính thức cảm nhận thấy khá chột dạ, "Vậy thì anh chớ thưa gì với anh nhị là được rồi......"
Đi qua quýt quần thể này, là cho tới quần thể thức ăn tươi tỉnh sinh sống.
Tang Trĩ liếc đôi mắt đang được phát hiện ra Tang Diên và Ôn Dĩ Phàm đang được đứng ở mặt mũi cơ. Cô bắt tay Đoàn Gia Hứa, theo gót phiên bản năng trở về phía nhị người cơ, một vừa hai phải tiếp cận sau sườn lưng Tang Diên, đột nghe thấy một tiếng nói không xa lạ gọi thương hiệu cô từ 1 phía không giống.
"Tang Trĩ."
Cô theo gót giờ đồng hồ gọi xoay đầu lại, thì phát hiện ra người các bạn nằm trong lớp hồi cung cấp nhị, Phó Chính Sơ.
Ba người còn sót lại cũng thuận thế nom qua quýt.
Nét mặt mũi Phó Chính Sơ cực kỳ vô sáng sủa, anh mỉm cười cười: "Thật vô tình, lại họp mặt rồi."
Lông mi Đoàn Gia Hứa khẽ hạ xuống.
Chú ý thấy sau sườn lưng Tang Trĩ là Đoàn Gia Hứa, nom xuống thấy bọn họ đang được bắt tay nhau, Phó Chính Sơ khá ngẩn người, buột mồm thốt ra: "Đây thiệt ko cần là anh ruột của cậu sao?"
Năm Tang Trĩ học tập lớp bảy, vì thế chọc phẫn nộ giáo viên nên cô dấm dúi nhờ Đoàn Gia Hứa fake thực hiện cha mẹ lên đường gặp gỡ thầy. Lúc ấy Phó Chính Sơ cũng xuất hiện, chính vì thế, anh vẫn luôn luôn nhận định rằng Đoàn Gia Hứa là anh ruột của cô ấy.
Mấy ngày trước, Tang Trĩ về bên nhân kỳ ngủ quốc khánh, là Đoàn Gia Hứa cho tới trường bay Nam Vu đón cô.
Hôm cơ nhị người vô tình gặp gỡ Phó Chính Sơ cũng sắp tới trường bay đón người.
Ngày cơ, để ý cho tới động tác cử chỉ thân thiết thân mật nhị người, Phó Chính Sơ cảm nhận thấy rất khó tiêu thụ, như từng độ quý hiếm luân lý đã trở nên hòn đảo lộn. Sau cơ anh còn nhắn tin yêu, uyển gửi khuyên nhủ cô, ý răn dạy cô xoay đầu lại là bờ.
Tang Trĩ nghẹn câu nói., chỉ chỉ vô Tang Diên: "Đây mới mẻ là anh ruột của tôi."
Tang Diên cắm tay vào bên trong túi đứng bên trên địa điểm, kể từ bên trên cao nom xuống.
"A, kính chào những anh những chị. Tang Trĩ, cậu chớ nhằm ý cho tới chuyện trước đó bản thân thưa nhé, là bản thân hiểu nhầm." Phó Chính Sơ gãi đầu, lý giải một câu, "Vậy bản thân lên đường trước đó. Mình lên đường nằm trong cậu của tôi cho tới mua sắm......"
Không đợi anh thưa đoạn, đùng một phát đem người ném vài ba túi sữa trườn chocolate vô xe cộ đẩy trước mặt mũi anh.
Phát rời khỏi giờ đồng hồ lạch cạch.
Theo giờ đồng hồ động này, quý khách nằm trong nom lịch sự.
Người một vừa hai phải cho tới là 1 trong những chàng trai cao gầy guộc, khoác áo sơ-mi sẫm color, ống tay áo kéo lên tới mức khuỷu tay. Màu domain authority anh white sáng sủa như bị dịch, tóc bên trên trán khá rũ thông thoáng lấp lên đường hai con mắt, khóe đôi mắt khá nhếch lên, sắc bén rét mướt lùng. *
(*Dâu: bản thân đoán phía trên được xem là hero chủ yếu mang lại truyện sắp tới đây của Trúc Dĩ :-))
Vẻ mặt mũi anh ko bộc lộ ngẫu nhiên xúc cảm gì, góc nhìn hòn đảo qua quýt chúng ta, góc nhìn lãnh đạm như nom vào một trong những đụn vật bị tiêu diệt.
Dáng vẻ cực kỳ rất đẹp trai, tuy nhiên lại trọn vẹn không giống với khí hóa học của Tang Diên và Đoàn Gia Hứa.
Như là 1 trong những đóa hoa anh túc cao lãnh không người nào rất có thể ngắt được.
Ôn Dĩ Phàm và Tang Trĩ đều vô thức nom anh lâu một ít.
Phó Chính Sơ nom chằm chằm vô bao nhiêu số đồ dùng anh ném vô, thuận mồm hỏi: "Cậu, kể từ khi này cậu chính thức tu sữa trườn chocolate vậy?"
Chàng trai không nói, nhấc chân lên đường về phía không giống.
Ngay thời điểm hiện nay, Tang Diên tản mạn lên tiếng: "Phó Thức Tắc?"
Phó Thức Tắc nghỉ chân, xoay đầu lại, bâng quơ nom về phía Tang Diên, vẫn ko hề đem ý mong muốn thưa câu nói. này. Phó Chính Sơ ở sát bên khá quan ngại, cuống quýt lần cơ hội hòa đình ko khí: "Anh, anh biết cậu của em sao?"
Tang Diên khá giương cằm lên, ko thủ thỉ.
Thấy vậy, Phó Chính Sơ mới mẻ quan sát về phía Phó Thức Tắc, người sử dụng góc nhìn ý bảo anh thưa vài ba câu.
Phó Thức Tắc nom Tang Diên kể từ bên trên xuống bên dưới, xúc cảm vẫn ko biến đổi 1 chút nào. Anh gật đầu cực kỳ khẽ, rét mướt nhạt nhẽo dời góc nhìn, lại kế tiếp trở về phần bên trước. Nhìn như thể chướng đôi mắt hành động thấy lịch sự bắt quàng thực hiện bọn họ của Tang Diên.
"......"
Ôn Dĩ Phàm lượt thứ nhất thấy đem người xử sự với Tang Diên như thế.
Cô cảm nhận thấy cực kỳ kỳ kỳ lạ, nên kế tiếp nom chằm chằm về phía Phó Thức Tắc.
Phó Chính Sơ thiếu thẩm mỹ hổ, miễn chống lý giải một câu: "Cậu của em thời gian gần đây bị nhức họng, ko thưa được, anh chớ nhằm ý nhé.". Rồi tiếp sau đó, anh kính chào quý khách, rồi đẩy xe cộ xua đuổi theo gót Phó Thức Tắc.
Tang Trĩ tò mò và hiếu kỳ hỏi: "Anh nhị, tuồng như anh tao ko biết anh."
Tang Diên ko nhằm ý 1 chút nào, chỉ "A" một giờ đồng hồ.
Ánh đôi mắt của Ôn Dĩ Phàm vẫn tồn tại đặt tại bóng sườn lưng của Phó Thức Tắc, cũng lên giờ đồng hồ hỏi: "Anh biết anh tao sao?"
"Ừ." Tang Diên nom cô, điềm đạm lý giải, "Trước cơ học tập nằm trong ngôi trường trung học tập, nhỏ rộng lớn anh một khóa."
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, tầm đôi mắt vẫn ko dịch gửi.
Xung xung quanh đột an tĩnh lại.
Qua một khi, Ôn Dĩ Phàm đùng một phát cảm nhận thấy đem gì cơ ko tương thích, xoay đầu quan sát về phía Tang Diên.
Cùng khi cơ, Tang Diên cũng lên giờ đồng hồ, giọng vô cảm: "Đẹp?"
"......"
Rõ ràng là hiểu nhầm hành vi của cô ấy.
Ôn Dĩ Phàm đang được toan lý giải.
Đôi đôi mắt Tang Diên đen kịt nhánh, anh bắt cằm cô, gằn từng chữ một: "Sao đôi mắt em ko dán lên trên người hắn luôn luôn đi?"
"......" -
Trên đàng về.
Mọi người đang được chuyện trò, vô tình lại nói đến việc chuyện một vừa hai phải rồi. Nói cho tới chuyện này, Tang Trĩ cảm nhận thấy khá kỳ kỳ lạ, nhịn ko được hỏi: "Anh nhị, bàn sinh hoạt của em suy nghĩ Đoàn Gia Hứa là anh ruột của em, anh ko cảm nhận thấy kỳ kỳ lạ sao?"
"Kỳ kỳ lạ địa điểm nào?" Tang Diên thư thả nhạt nhẽo thưa, "Trước phía trên anh cũng tưởng em nhận anh tao thực hiện anh ruột cơ chứ."
"......"
Dù sao chuyện này đã và đang qua quýt lâu rồi, Tang Trĩ ko cất giấu diếm, heo bị tiêu diệt ko kinh hồn nước sôi tuy nhiên thú tội: "Năm em học tập lớp bảy, em nhờ Đoàn Gia Hứa hàng nhái là anh nhị sẽ giúp đỡ em gặp gỡ giáo viên."
Tang Diên nhướng mày: "Anh biết."
Tang Trĩ: "?"
"Bạn trai của em chất vấn chủ ý anh, anh đồng ý rồi mới mẻ lên đường. Sao, em ko biết à?" Tang Diên như quí coi náo nhiệt độ, ngữ điệu thiếu thốn đòn: "À, tưởng rằng này đó là kín nhỏ của nhị người sao."
Xem thêm: tiểu manh bạo quân vừa ngọt vừa hung
"......" Tang Trĩ sắc mặt mũi cứng đờ.
"Được." Tang Diên cực kỳ có hứng thưa, "Coi như anh ko thưa gì lên đường."
Tang Trĩ quan sát về phía Đoàn Gia Hứa, thấy anh đang được nén mỉm cười, càng tăng khó khăn chịu: "Anh mỉm cười loại gì?"
"Nhớ khi cơ em rất rất đáng tấn công đòn. Mới nhỏ tuy nhiên dám uy hiếp anh, thưa anh từ chối thì tiếp tục méc nhau với cô, thưa là anh nhị em và anh ——" Đoàn Gia Hứa lưu giữ lại, vẻ mặt mũi giãn nở ra, "Hai người đàn ông kết hợp bắt nạt em?"
"......"
Tang Trĩ lưu giữ cho tới chuyện thất lạc mặt mũi của tôi trước cơ. Cô khá nghẹn câu nói., không thích thủ thỉ xưa với nhị ông anh này nữa, xoay đầu lại thủ thỉ nằm trong Ôn Dĩ Phàm: "Chị Dĩ Phàm."
Ôn Dĩ Phàm đang được coi địa hình, ngửng đầu: "Ừ? Làm sao vậy?"
Tang Diên cắt theo đường ngang bọn họ: "Không biết gọi chị dâu sao?"
Tang Trĩ khoác kệ anh, cố ý đối nghịch tặc với anh tuy nhiên lặp lại: "Chị Dĩ Phàm, chị thưa coi cậu của khách hàng em liệu có phải là cực kỳ rất rất đẹp trai không?"
Câu chất vấn này thực hiện không gian vô xe cộ an tĩnh lại.
Đoàn Gia Hứa liếc đôi mắt nom Tang Trĩ.
Tang Diên cũng thuận thế quan sát về phía Ôn Dĩ Phàm, góc nhìn như đang được mong chờ câu vấn đáp của cô ấy.
Tang Trĩ lại cố ý nói: "Em đem cảm xúc người ngồi đàng sau bên trên xe cộ này đối với anh ấy thì ko vì chưng một góc."
"Tiểu quỷ, cảm xúc của em sai rồi, hắn sao so sánh được với anh phía trên." Ánh đôi mắt của Tang Diên vẫn đặt tại bên trên người Ôn Dĩ Phàm, đầu ngón tay gõ nhẹ nhõm lên mu bàn tay cô, ngữ điệu ngạo mạn: "Nhưng so sánh với những người đang được ngồi ở ghế lái thì thực sự rộng lớn thật nhiều."
"......" Biểu tình của Tang Trĩ như không thể câu nói. này nhằm thưa, kế tiếp đợi đáp án của Ôn Dĩ Phàm.
Nghĩ cho tới một vừa hai phải rồi ở cửa hàng tuồng như tôi đã chọc cho tới Tang Diên, tuy nhiên Phó Thức Tắc cơ dung mạo thiệt sự ko thể thưa là ko rất đẹp. Ôn Dĩ Phàm trang nghiêm suy nghĩ suy nghĩ, rồi vấn đáp cực kỳ quy củ: "Là cực kỳ rất đẹp trai."
Nhưng đáp án này rõ nét thực hiện áp khí của Tang Diên hạ thấp xuống, lực nhéo vô tay cô cũng gia tăng một ít.
Vừa khi gặp gỡ tín hiệu đèn đỏ, xe cộ ngừng lại.
Ở đằng trước Tang Trĩ đùng một phát dời tầm đôi mắt, quan sát về phía Đoàn Gia Hứa, chất vấn một câu cụt ngủi: "Làm gì vậy", sau này lại im thin thít. Hai người nom nhau, ko thưa ngẫu nhiên điều gì.
Ôn Dĩ Phàm thời điểm hiện nay cũng không tồn tại mức độ lực để ý cho tới phần bên trước, cô để ý nom biểu tình cứng đờ của Tang Diên. Cô tự động chất vấn cần dụ dỗ dành riêng anh thế nào, thở lâu năm, hạ giọng dữ thế chủ động đề nghị: "Em thấy, đệ đệ thì ko đầy đủ trở nên thục."
"?"
"Cho nên tất cả chúng ta chớ là tỷ đệ luyến." Ôn Dĩ Phàm cong môi: "Được không? Ca ca."
"......"
Giờ phút này, ở phần bên trước.
Ngồi bên trên ghế tinh chỉnh và điều khiển, Đoàn Gia Hứa quay đầu sang một bên, nom trực tiếp vô Tang Trĩ. Đôi đôi mắt anh như phân phát sáng sủa, lung linh và rõ nét, mồm khi đóng góp khi banh, tuy nhiên lại ko phân phát rời khỏi ngẫu nhiên tiếng động này.
Tang Trĩ thiếu hiểu biết, thò đầu lại gần: "Anh thưa gì?"
Đoàn Gia Hứa cúi đầu, môi dán ở mặt mũi tai cô, chầm chậm rãi nói: "Anh mong muốn giành giật sủng."
Tang Trĩ lờ mờ mịt: "A?"
Trầm khoác vài ba giây.
Cô nghe được giọng nam giới cực kỳ thấp, như đang được thổi gió máy, thưa với cô.
"Trở về tiếp tục mang lại em coi địa điểm rất đẹp của anh ấy."
......
Xe về cho tới ngôi nhà bọn họ Tang.
Ôn Dĩ Phàm bị Tang Trĩ kéo lên đường trước về phía cổng.
Tang Diên và Đoàn Gia Hứa tiếp cận cốp xe cộ, lấy bao rộng lớn bao nhỏ mới sắm rời khỏi. Tang Diên nhị tay đều xách đồ dùng, nâng chân lên, đá đá vô đuôi xe: "Cậu rất có thể quản lý và vận hành đái quỷ cơ được không?"
Đoàn Gia Hứa cười: "Làm sao vậy?"
"Bảo con cái bé nhỏ chớ cố ý khiến cho sự với những người không giống nữa, để ý chuyện của tôi lên đường." Tang Diên quay đầu sang một bên, Gọn gàng dứt khoát thưa, "Đừng mách bảo bà xã của tôi vô."
"Cậu thẳng thưa với cô ấy lên đường." Đoàn Gia Hứa ôn tồn lễ phép thưa, "Tôi ko quản lý và vận hành cô ấy, là cô ấy quản lí tôi."
"......"
Tang Diên ko Chịu đựng nổi loại mến này của anh ấy, ko thèm thưa nữa.
Hai người tiếp cận sảnh đợi cầu thang máy, câu được câu chăng tuy nhiên thủ thỉ.
Ôn Dĩ Phàm và Tang Trĩ đang được lên rồi.
"Vì chuyện cậu kết duyên, thời gian gần đây Tô Hạo An cực kỳ hoặc gọi Smartphone mang lại tôi." Đoàn Gia Hứa mỉm cười nhẹ nhõm, "Lần nào thì cũng chất vấn tôi lúc nào thì kết duyên, thưa mong muốn chạy đua với tôi."
Tang Diên tản mạn nói: "Sao hắn lắm chuyện vậy."
Khóe đôi mắt Đoàn Gia Hứa khá cong, vô nằm trong tôn trọng tuy nhiên dò xét chủ ý người thân của khách hàng gái: "Cậu cảm nhận thấy lúc nào thì tốt?"
Tang Diên mỉm cười nhạo: "Liên quan liêu gì cho tới tôi."
Đoàn Gia Hứa: "Em gái cậu năm loại nhị ĐH kết duyên được không?"
"......"
Thang máy một vừa hai phải khi cho tới lầu một, phân phát rời khỏi một giờ đồng hồ "Đinh".
Không khí yên ổn tĩnh lại.
Tang Diên tĩnh lặng nom anh, tự nhiên xoay đầu, thả không còn túi lên phía trên mặt khu đất. Rồi tiếp sau đó, anh giơ tay kiểm soát cổ Đoàn Gia Hứa, áp xuống, cảm nhận thấy như thường ngày thương hiệu súc sinh này đều mong muốn hòn đảo lộn từng độ quý hiếm đạo đức nghề nghiệp của tôi.
"Đồ ngốc, mến vô thì giống như loại cũng thay đổi à?"
Bị kéo xuống, Đoàn Gia Hứa khá khom người, tuy nhiên ko Chịu đựng kiểm soát. Anh chất lượng tính ngửng đầu lên, vẻ mặt mũi vẫn thong dong điềm đạm, như ko thấy lời nói của tôi đem yếu tố gì: "Có ý gì?"
"Cho tôi coi giờ đây cậu là loại dạng gì?" Tang Diên phục, "Tôi căn phiên bản ko thể suy nghĩ rời khỏi."
"Tự để ý đấy." Tang Diên thả lỏng tay, một đợt nữa nhặt đồ dùng bên trên khu đất lên, "Nhà tôi không sở hữu và nhận súc sinh đâu."
"......"
3.
Buổi tối trước sinh nhật của Ôn Dĩ Phàm.
Không biết cây kéo bị Tang Diên vứt ở đâu, Ôn Dĩ Phàm lần nửa ngày ở phòng tiếp khách, rồi đột thấy vô 1 vách ngăn tủ, đem vài ba loại Smartphone cũ của Tang Diên.
Trong cơ đem một chiếc Smartphone loại cũ dạng ấn phím.
Một góc Smartphone bị cháy xém, vươn lên là hình, nom như ko thể người sử dụng được nữa. Cũng ko biết anh còn lưu giữ làm những gì.
Nhìn vết cháy xém, thực hiện Ôn Dĩ Phàm lưu giữ cho tới ngày căn hộ cao cấp này bị cháy, khi Tiền Vệ Hoa phỏng vấn Tang Diên, anh vấn đáp là.
—— "Ngoài căn hộ cao cấp và đồ đạc và vật dụng còn bị cháy Smartphone, tuy nhiên cho dù sao thì Smartphone cũ dường như không thể người sử dụng kể từ lâu."
Xem rời khỏi, là anh nói đến việc dế yêu này.
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn nom vô giây lát.
Đúng thời điểm hiện nay, kể từ sảnh vang lên giờ đồng hồ xuất hiện. Cô xoay đầu, đương đầu với Tang Diên một vừa hai phải phi vào ngôi nhà. Anh thay đổi giầy, một vừa hai phải hỏi: "Đang làm những gì đấy?"
Ôn Dĩ Phàm A một tiếng: "Tìm kéo."
Tang Diên: "Anh nhằm ở nhà bếp."
"Dạ." Ôn Dĩ Phàm trả Smartphone về địa điểm cũ, đứng lên lên đường vô nhà bếp. Cô khá ngơ ngẩn, vẫn suy nghĩ cho tới loại Smartphone cơ, khóe đôi mắt phát hiện ra Tang Diên cũng tiến thủ vô, ngay tắp lự dữ thế chủ động quá nhận, "Em một vừa hai phải phát hiện ra Smartphone cũ của anh ấy."
Tang Diên thuận mồm trả lời: "Ừ, lấy kéo làm những gì vậy?"
Ôn Dĩ Phàm: "Em mong muốn che mặt mũi nạ, tuy nhiên xé túi ko được."
Phát hiện nay vấn đề bị anh gửi lên đường, Ôn Dĩ Phàm lại nhắc lại: "Trong địa hình cơ đem gì sao? Sao anh còn lưu giữ lại? Đã bị cháy trở nên như thế rồi."
Tang Diên câu nói. không nhiều ý nhiều: "Thành tích của tất cả chúng ta."
Câu này cũng Có nghĩa là.
Điện thoại cơ chứa chấp lời nhắn của mình kể từ lớp chục một cho tới khi kết thúc giục thi đua ĐH.
Những mẩu hội thoại rải rác rến, thăm hỏi tặng quà tình cờ, còn tồn tại kết quả tiếp thu kiến thức nhị người gởi lẫn nhau.
Hồi tưởng lại, Ôn Dĩ Phàm cũng rất có thể phiên phiến lưu giữ được khi cơ bọn họ thông thường thưa gì cùng nhau. Không đem ngẫu nhiên điều gì ái muội, từng cuộc hội thoại đều thông thường ko chứa chấp ý gì không giống, tuy nhiên lại cực kỳ và ngọt ngào.
......
Tang Diên: 【 Ngày mai sinh nhật cậu, lượt cho tới bản thân cho tới tiếp tục đem kim cương tặng mang lại cậu? 】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Sinh nhật của cậu là lúc nào? 】
Tang Diên: 【 Một ngày sau năm mới tết đến. Hỏi thực hiện gì? 】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Đáp lễ. 】
......
Tang Diên: 【 Thi ko chất lượng, yên ủi bản thân vài ba câu lên đường. 】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Lát nữa được không? Mình thi đua tương đối tốt, toan hạnh phúc thêm 1 khi nữa. 】
......
Ôn Dĩ Phàm: 【 Hôm ni bên trên đàng về ngôi nhà, ở cửa hàng tiện lợi bản thân thấy một người, nom cực kỳ giống như cậu. Làm bản thân tưởng là cậu cho tới. 】
Tang Diên: 【 Thứ bảy tuần sau, biết không? 】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Cái gì? 】
Tang Diên: 【 Cho cậu coi chủ yếu phẩm. 】
Hồi ức của Ôn Dĩ Phàm bị giờ đồng hồ banh vòi vĩnh nước của Tang Diên cắt theo đường ngang. Cô lấy lại niềm tin, nom để ý vào một trong những mặt mũi mặt anh. Nhớ cho tới lượt thứ nhất tái ngộ, anh vờ vịt như xa lạ bản thân, hỏi: "Sao trước đó anh vờ vịt không sở hữu và nhận rời khỏi em?"
"Lâu như thế ko gặp gỡ," Tang Diên lấy tờ giấy tờ vệ sinh tay, thủ thỉ cực kỳ ko đứng đắn, "Anh kinh hồn em mong muốn vay mượn chi phí."
"......"
Thoáng nom đường nét mặt mũi của cô ấy, anh mỉm cười lên, theo gót thói thân quen véo mặt mũi cô: "Ánh đôi mắt em như thế là ý gì? Anh ko thể lưu giữ chút sĩ diện cho chính bản thân mình sao?"
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhõm giọng nói: "Vậy anh bảo Dư Trác cho tới thủ thỉ với em ko cần là chất lượng rộng lớn sao?"
"Anh mong muốn lưu giữ sĩ diện cho chính bản thân mình," Tang Diên ko biết tâm lý của cô ấy đem yếu tố, Hay là logic của tôi đem yếu tố, "Không Có nghĩa là anh không thích thủ thỉ với em, hiểu?"
"......" Ôn Dĩ Phàm ngẩn người, rồi mỉm cười lên, "Cho nên vờ vịt xa lạ biết rồi cho tới thủ thỉ với em?"
Tang Diên tuồng như cũng ko nhằm ý bị cô biết những việc này, chỉ nom cô mỉm cười, rồi cũng mỉm cười theo gót. Anh đứng trực tiếp lại, toan thế kéo lên: "Không cần là cần người sử dụng kéo sao?"
Không đợi anh thế lấy, Ôn Dĩ Phàm đang được đâm vào trong tâm anh, xoạc tay bao phủ lấy anh.
Tang Diên ngừng tay lại: "Sao vậy?"
"Không đem gì," Ôn Dĩ Phàm cũng ko thèm nhằm ý anh đem hiểu hay là không, thấp giọng thì thầm: "Ôm chủ yếu phẩm một ít."
Trong chống nhà bếp cực kỳ yên ổn tĩnh.
Nghe cô thưa đoạn, Tang Diên ngẩn người, rồi tiếp sau đó, ko biết là lưu giữ cho tới chuyện gì, môi anh cong lên. Thật lâu sau, anh cúi đầu thơm lên trán cô, gọi: "Ôn Sương Hàng."
Ôn Dĩ Phàm ngửng đầu, nom vô đôi mắt anh.
"Ừ?"
Anh ôm lại cô, body anh to lớn, khi ôm đem theo gót cảm xúc đáng tin cậy cực kỳ mạnh mẽ. Anh người sử dụng chóp mũi nhẹ dịu cọ vô mũi cô, cực kỳ bất ngờ lên tiếng: "Ngày mai lên đường ĐK lên đường."
"......"
Câu thưa này cho tới cực kỳ bất thần.
Vừa như chợt nảy rời khỏi ở một không khí chín muồi này, lại như đang được tâm lý cặn kẽ một thời hạn rồi mới mẻ thưa.
Nhưng khoác kệ là xúc cảm thế nào.
Đều là, thưa với cô.
Mắt Ôn Dĩ Phàm thông thoáng đỏ lòm lên, cô cố chớp đôi mắt, nửa thưa đùa: "Không định ngày hoàng đạo sao?"
Tang Diên trả tay, vuốt ve sầu khóe đôi mắt cô.
"Ngày mai là ngày hoàng đạo."
"Ngày mai?" Ôn Dĩ Phàm tự động chất vấn, "Ngày mai hình như thể sinh nhật em."
"Ừ."
Xem thêm: còn chưa kịp hắc hóa đã bị nam chính...
Trong chớp đôi mắt cơ, Ôn Dĩ Phàm đang được hiểu ý anh.
Ngày em sinh rời khỏi.
Đối với anh, đó là ngày tốt nhất có thể vô năm, ngày hoàng đạo.
Bình luận