quý phi lúc nào cũng muốn làm cá mặn

                                    
                                              

Nhớ cho tới cảnh tượng nguy khốn một vừa hai phải rồi, với câu 'họa sát thân' nhưng mà Tiêu lộc đệ đang được rằng.

Trong lòng Lạc Thanh Hàn lù mù lòi ra một suy luận ---

Bạn đang xem: quý phi lúc nào cũng muốn làm cá mặn

Chẳng lẽ Tiêu lộc đệ biết trước bản thân sẽ ảnh hưởng ám sát?

Nếu là kẻ vô cuộc, nường tớ đem mối quan hệ gì với đám quí khách hàng này?

Lẽ này chúng ta và một giuộc?

Nếu là và một giuộc, vì sao Tiêu lộc đệ lại trả bùa phòng thân cho tới hắn, đôi khi còn dữ thế chủ động nhắc nhở hắn cảnh giác đem kẻ thủ đoạn hãm hại?

Trong đầu nảy rời khỏi vô số ngờ vực vấn, khiến cho Lạc Thanh Hàn nom chằm chằm vô lá bùa bên trên tay hồi lâu.

Mãi cho tới khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử hấp tấp vàng nằm trong thị vệ chạy cho tới, Lạc Thanh Hàn mới nhất quyết định thần lại.

Hắn đựng lá bùa lên đường, khuôn mặt mày quay về vẻ giá buốt lùng thông thường ngày.

"Tam đệ, nghe rằng đệ gặp gỡ cần quí khách hàng, đem bị thương không?"

Ánh đôi mắt Lạc Thanh Hàn quét tước qua loa khuôn mặt mày của nhị huynh trưởng, chúng ta có vẻ như vô cùng phiền lòng, bên trên mặt mày đẫy sự quan hoài thăm hỏi tặng quà.

Tuy nhiên ...

Ai hiểu rằng trong tim chúng ta đang được suy nghĩ gì?

Nói ko chừng, đám quí khách hàng này là vì một trong những số chúng ta phái cho tới.

Một năm vừa qua, Lạc Thanh Hàn vừa mới được lập thực hiện Thái tử, tuy nhiên hắn ko cần trưởng tử, cũng ko cần đích xuất, chỗ tựa độc nhất là căn nhà u của Hoàng hậu.

Nhưng vô đôi mắt những hoàng tử, mặc dù Lạc Thanh Hàn đem thân thích thiết với Hoàng hậu cho tới đâu, cũng ko cần là con cái ruột của Hoàng hậu, hắn nhờ vào đâu là cướp ngôi vị Thái tử?

Các hoàng tử ko lòi ra mặt mày, trong tim thì lại bất bình.

Một năm vừa qua, chuyện vụn lặt vặt mà người ta lặng lẽ thực hiện nhiều ko điểm xuể, tuy nhiên đều đơn thuần thủ đoạn nhỏ, ko thể thực hiện Lạc Thanh Hàn bị thương, nên hắn không thật chú tâm.

Không ngờ, bao nhiêu huynh đệ này chợt trở thành hung tàn, thậm chí là huynh đệ thảm sát cho nhau chỉ vì như thế ngôi vị trữ quân!

Trong lòng Lạc Thanh Hàn dưng tràn xúc cảm, tuy nhiên sắc mặt mày vẫn điềm đạm như thông thường "Ta chẳng sao, nhị vị hoàng huynh ko cần thiết phiền lòng."

"Không sao thì đảm bảo chất lượng, phụ hoàng vô cùng phiền lòng cho tới đệ, mau lên đường báo bình an với phụ hoàng, ở phía trên cứ kí thác cho tới nhị tất cả chúng ta xử lý."

"Vậy phiền nhị vị hoàng huynh rồi."

Lạc Thanh Hàn cưỡi ngựa của thị vệ tách lên đường, tuy nhiên nhằm lại những thị vệ của tớ.

Vì Thái tử suýt gặp gỡ nguy hiểm, nên ngọc hoàng không thể dự định săn bắn, cuộc săn bắn phun thời điểm hôm nay kết đôn đốc trước thời hạn.

Trở về Đông cung.

Xem thêm: doc chuyen tinh cam vo chong

Lạc Thanh Hàn gọi một trong những thân thích tín của tớ cho tới thư chống.

Họ thương nghị không còn một canh giờ.

Cuối nằm trong, chúng ta chia thành nhị group, một group xuống vách núi nhằm dò la xác con cái ngựa và dò la hiểu nguyên vẹn nhân vì như thế sao con cái ngựa đùng một cái nổi điên.

Một group không giống khảo sát lai lịch của đám quí khách hàng, coi ai đó đã phái bọn chúng đến?

Khi Lạc Thanh Hàn tách ngoài thư chống, trời đã và đang tối.

Hắn chợt lưu giữ cho tới phái nữ nhân ôm chân bản thân sáng sủa ni.

"Tiêu lộc đệ đang được ở đâu?"

Thường công công khom người vấn đáp "Nàng tớ bị nhốt vô lầu Lãnh Hương."

Lạc Thanh Hàn nhấc chân, trở về phía lầu Lãnh Hương.

Khi cho tới trước cửa ngõ lầu Lãnh Hương, chúng ta thấy cửa ngõ đóng góp chặt, ánh sáng vừa đủ ảo của nến lập lòe qua loa hành lang cửa số.

Thường công công bước cho tới hô.

"Thái tử Điện hạ giá chỉ đáo!"

Trong lầu truyền rời khỏi giờ leng reng, còn lù mù nghe thấy giờ đôn đốc giục của Tiêu lộc đệ.

"Mau nép dọn vật lại!"

Tiếp theo đòi là giờ bước đi vội vàng.

Cánh cửa ngõ bị đẩy vô.

Tiêu Hề Hề dẫn chỉ bảo Cầm tiến thủ lên quỳ xuống hành lễ.

"Bái con kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn nom phái nữ nhân trước mặt mày, thấy môi nường đỏ tía bừng, nhẵn bóng vạc sáng sủa, ngửi được đem mùi hương cay cay thơm ngát nồng.

Hắn giá buốt giọng căn vặn "Các người làm cái gi vô phòng?"

Tiêu Hề Hề chột dạ "Đang bữa tối."

Xem thêm: nhật ký thú cưng của thiên địch

"Xem rời khỏi nường ko hề phiền lòng 1 chút nào."

"Lo lắng chuyện gì?"

"Nàng suy nghĩ sao?"