Bạn đang xem: quản gia là ma hoàng
Tâm tình với Long Cửu xuyên suốt một ngày, sau thời điểm Trác Phàm hiểu ra ràng toàn bộ những chuyện nên biết, kính cẩn tiễn đưa lão rồi ra quyết định bế quan tiền một mon, tổ chức điều chăm sóc.
Trong một mon này, ai hắn cũng ko gặp gỡ, bình thản tĩnh khí chữa trị thương. Có dược chữa trị thương Long Cửu trả cho tới, thương thế hắn ko cho tới mươi ngày đang được ngoài hẳn, chỉ tiếc thương thế của Huyết Anh quá nặng nề, trực tiếp cho tới rộng lớn nhị mươi ngày sau mới mẻ Phục hồi được.
Rất thời gian nhanh, thời hạn một mon vội vàng vàng qua chuyện lên đường, Trác Phàm Open chống, giãn gân cốt một ít, bầu không khí mới mẻ mẻ đang được lâu ko thấy thực hiện hắn thần thanh khí sảng. Hơn nữa, nội vô vài ba ngày sau cùng, hắn nằm trong Bổn Mệnh Huyết Anh của tớ cũng đều đột phá huỷ cho tới cảnh giới tụ khí ngũ trọng. Nghĩ cho tới chuyện tê liệt, cảm nhận thấy đợt này bị thương cũng ko tính là oan uổng.
Chỉ là nhị U Minh Cốc trưởng lão thiên huyền cảnh tê liệt, một thân thuộc tu vi cường hãn lại ko công bị tiêu diệt vì vậy, cũng trên mức cần thiết không mong muốn. Nếu hoàn toàn có thể, hắn thiệt ham muốn lấy vẹn toàn lực huyền cảnh cao thủ ngày tê liệt hấp phụ toàn cỗ.
Như vậy hắn lúc này phỏng chừng không những tạm dừng ở tụ khí ngũ trọng, nhưng mà trong cả đoán cốt cảnh cũng đột phá huỷ.
"A, là Trác quản ngại gia . . ."
Đột nhiên, tiếng động chan chứa ngại hãi của một cô nàng truyền đi ra, Tiểu Thúy trông thấy Trác Phàm bế quan tiền xuất hiện tại, ko ngoài sửng oi, tiếp Từ đó là sắc mặt mũi bỗng nhiên trở thành đặc biệt hạnh phúc, xoay người chạy mất hút.
Trác Phàm ngẩn đi ra, cảm nhận thấy khó khăn hiểu, tay vô thức sờ sờ bên trên mặt mũi bản thân. Chẳng lẽ sau bao nhiêu ngày bản thân bế quan tiền, với gì thay cho thay đổi sao, ra sao nhưng mà tè cô nương này vừa phải thấy bản thân ngay lập tức xoay người chạy mất?
Bản thân thuộc hắn cũng ko cần quái ác vật ăn thịt người gì tê liệt, hắn khiếp sợ cho tới vậy sao.
Nhưng đặc biệt thời gian nhanh, hắn ngay lập tức hiểu đi ra.
Xem thêm: truyện anh chỉ là đồ bỏ đi của tôi
Chắc là vì khi trước lúc hắn bắt Tiểu Thúy về trên mức cần thiết thông tục, lại còn xé ăn mặc quần áo của những người tao, tạo cho tè cô nương này nhằm lại bóng yêu tinh trong tâm, nằm trong đạo lý với việc hắn luôn luôn tiến công Lạc Vân Hải.
Nghĩ cho tới phía trên, Trác Phàm ko ngoài phì mỉm cười một giờ, hắn trước tê liệt với cần trên mức cần thiết thô bạo với nhị tè tử tê liệt hay là không.
"Trác huynh đệ, thương thế ngươi ngoài rồi à?"
Lúc này, lại một tiếng động viên mịch vang lên, Trác Phàm ngửng đầu nhìn lên đường, đó là trang bị thô kệch Bàng thống lĩnh.
"Lão Bàng!"
Trác Phàm mỉm cười rộng lớn một giờ, nâng bước tiến về phía Bàng thống lĩnh. Bàng thống lĩnh này là kẻ hắn coi như bạn hữu trước tiên kể từ sau thời điểm hắn sinh sống lại, một mon ko thấy, bất giác cũng cảm nhận thấy với chút ghi nhớ.
Nhưng nhưng mà Bàng thống lĩnh vừa phải ấn định tiến bộ lên tới mức Trác Phàm một chiếc ôm trong số những người con trai, sắc mặt mũi bỗng nhiên với chút thay đổi, tựa như ghi nhớ cho tới vật gì tê liệt, nhảy xoay người chạy mất hút.
Lần này, Trác Phàm trọn vẹn ngây ngẩn toàn bộ cơ thể.
Tiểu nha trả Tiểu Thúy tê liệt hắn còn hiểu, ra sao trong cả lão Bàng trông thấy hắn cũng ko thưa nhị điều đang được xoay đầu quăng quật chạy?
Xem thêm: thế giới mà chị gái được yêu không tồn tại
Bình luận