cô vợ be nhỏ của chữ tịch tổng tài

Ánh sáng sủa chiếu thẳng nhập đôi mắt khiến cho Tuyết Vũ tỉnh dậy. Cô coi xung xung quanh rồi dụi đôi mắt. "Có nên bản thân đang được mơ không? Đây là đâu vậy?" Tuyết Vũ vỗ vỗ hình mẫu đầu vẫn còn đấy tương đối nhức.

- Em dậy rồi sao?

Bạn đang xem: cô vợ be nhỏ của chữ tịch tổng tài

Tuyết Vũ trở lại, cô ngớ người.

- Anh...

Lâm Phong mỉm cười cợt đôn hậu:

- Hôm qua loa em húp say, là Hiểu Khiết nhờ anh cho tới đón em!

Tuyết Vũ thì thầm trách cứ hình mẫu con cái chúng ta vô duyên này, ai ko nhờ lại cút nhờ Lâm Phong. Chỉ bên trên cô ko trình bày mang đến Hiểu Khiết hiểu rằng quan hệ trước đó thân ái nhị người nên mới nhất thế. Giờ thì đẹp mắt rồi. Hiểu Khiết ơi là Hiểu Khiết .

Lâm Phong vẫn kiên trì đứng đợi ở cửa:

-Em rửa ráy rồi xuống mái ấm nhé! Anh nấu nướng bữa sáng sủa xong xuôi rồi đấy!

-Dạ!

Tuyết Vũ chỉ từ nước gật đầu. Tình cảnh khốn đau đớn của cô ý lại bị Lâm Phong thấy được. Thật xấu xa hổ!

Bát cháo củ cà rốt thân ái bàn bốc tương đối lên ngùn ngụt. Thơm quá! Tài nấu bếp của Lâm Phong vẫn chính là xuất sắc nhất! Anh mỉm cười cợt coi cô. lòng đói kể từ tối trong ngày hôm qua ko ăn không còn điểm này mới nhất kỳ lạ. Vậy tuy nhiên còn chưa kịp nuốt trôi miếng thứ nhất, Tuyết Vũ tiếp tục gần như là bị sặc.

- Dương Tuyết Vũ ! Em rời khỏi đây!

Trời ơi là Thiên Đức, sao anh biết cô ở đây? Không được rồi, nếu như trông thấy cỗ dạng cô thời điểm này anh tiếp tục giết mổ cô tổn thất. Lâm Phong coi Tuyết Vũ áy náy ngại:

- Anh cút há cửa!

Tuyết Vũ rối lên. Cô bèn chạy nhập vào buồng nghỉ. Mặc kệ anh, là anh sai chứ đâu nên cô. Việc gì cô nên hoảng hồn.

Dù suy nghĩ vậy tuy nhiên Tuyết Vũ vẫn thấp thỏm ko yên ổn. Cô quấn chăn kín mít.

Lâm Phong vừa vặn Open Thiên Đức tiếp tục hấp tấp xông vào trong nhà. Nhìn xung quanh một lượt, anh tảo sang trọng căn vặn Lâm Phong:

-Cô ấy đâu?

-Trong chống ngủ!

"Phòng ngủ?" Lại còn như thế nữa. Phen này chắc chắn anh nên nhốt cô ở trong nhà cô mới nhất thôi cút sinh chuyện.

Thiên Đức ngao ngán coi Tuyết Vũ cuộn tròn trặn nhập cái chăn như 1 con cái mèo nhỏ.

-Dậy đi!

-Không!

-Anh bảo em ngồi dậy!

Tuyết Vũ vẫn bướng bỉnh:

- Không em ko muốn! Em ko về mái ấm nữa!

Thiên Đức trợn mắt:

- Em vừa vặn trình bày hình mẫu gì?

Tuyết Vũ gào lên:

- Em không thích về cơ nữa! Anh cút tuy nhiên mò mẫm Bạch Băng ấy! Em ngán anh tận cổ rồi!

Thiên Đức ngạc nhiên:

-Em trình bày đồ vật gi vậy? Mau theo đòi anh về nhà!Chúng tao trình bày chuyện!

-Không! Em ko thích!

-Vậy à?

Thiên Đức lật tấm chăn rời khỏi, anh bế thốc cô bên trên vai rồi rời khỏi cửa ngõ. Tuyết Vũ quơ thủ công loàn xạ:

Xem thêm: gối ôm hình con ciu

- Anh thực hiện đồ vật gi vậy? Mau quăng quật em xuống!

Thiên Đức vẫn im re cút tiếp. Ra cho tới cửa ngõ, anh trình bày với Lâm Phong:

- Cảm ơn cậu tiếp tục bảo vệ mang đến cô ấy tối qua loa tuy nhiên tôi ao ước nếu như chuyện này còn tiếp nối, xin xỏ hãy báo mang đến tôi!

Lâm Phong chỉ biết im re gật đầu. Tuyết Vũ coi anh vẻ đem lỗi. Cô chắc chắn đã trải phiền anh nhiều lắm. Sau này còn có cơ hội cô tiếp tục chào anh một giở. Còn lúc này cô nên suy nghĩ cơ hội làm thế nào nhằm bay ngoài Thiên Đức hình mẫu tiếp tục.

-Thả em xuống đi! Đồ tồi!

-Lại còn dám gọi anh là loại tồi tệ nữa đấy?

-Sao không? Anh là loại tồi tệ thì em bảo là loại tồi tệ chứ sao nữa! Chẳng lẽ em cứ nên gọi anh là ông hoàng?

-Một tối ko về mái ấm và lại dám cả gan dạ như vậy đấy! Chút nữa về em bị tiêu diệt với anh!

Tuyết Vũ hất hàm:

- Để coi ai hoảng hồn ai!

Hai người chúng ta cứ như ở phần ko người trong những lúc hàng trăm con cái đôi mắt ở xung xung quanh coi nhập. Nếu ai cơ trở lại chắc chắn tiếp tục trở nên trò cười cợt mang đến thiên hạ tổn thất.

Ra cho tới cổng căn hộ, Trần Lương tiếp tục đợi sẵn phần bên trước. Thiên Đức bịa cô nhập vào xe cộ một cú rõ ràng nhức. Anh đẩy cô nhập bên phía trong rồi ngồi xuống sát bên. Trần Lương lại tài xế trở lại mái ấm. Suốt lối đi, Tuyết Vũ ko thèm trình bày gì, cứ tảo mặt mày sang trọng phía hành lang cửa số. Thiên Đức cố gặng căn vặn bao nhiêu chuyến đem chuyện gì tuy nhiên cô ko trình bày, chỉ ứa nước đôi mắt, cô tức cho tới nghẹn tổn thất. Thiên Đức càng lo ngại rộng lớn, anh chẳng hiểu tôi đã thực hiện sai chuyện gì và lại khiến cho cô khóc nhiều cho tới thế. Vừa giới hạn xe cộ trước cổng mái ấm, Tuyết Vũ tiếp tục Open xe cộ rồi chạy vào trong nhà. Cô lên lầu rồi tự động nhốt bản thân nhập chống đem Thiên Đức trình bày không còn lời nói. Sau nằm trong Thiên Đức đành quăng quật cuộc, anh lặng lẽ trở về chống. Tuyết Vũ phía trên chóng khóc thút thít như môt đứa trẻ con. Gần 7h, dì Trương người sử dụng khóa dự trữ Open đem nhập mang đến cô chén bát cháo giá.

Bà nhẹ dịu che chở cô như 1 người u, Tuyết Vũ ôm siết lấy bà òa khóc. Cô kể lại việc bản thân đợi Thiên Đức thế này rồi thấy anh và Bạch Băng cút cùng với nhau rời khỏi sao, nỗi tấm tức của cô ý khi bị anh phản bội. Dì Trương hiểu rời khỏi từng chuyện, bà coi nhập đôi mắt cô mỉm cười:

-Cô hiểu sai cậu ấy rồi! Tối qua loa quản trị tám giờ tiếp tục về cho tới, bảo tôi và lão Trần sẵn sàng tất cả sẽ tạo bất thần mang đến phu nhân, tất cả đều sẵn sàng tuy nhiên phu nhân lại ko về khiến cho quản trị cực kỳ lo ngại, cậu ấy gọi cô tuy nhiên ko được.

Tuyết Vũ sững sờ:

-Nhưng còn Bạch Băng?

-Hình như thể xe cộ cô ấy bị hỏng thì nên, tôi nghe Trần Lương trình bày vậy!

Vậy là cô tiếp tục hiểu nhầm anh thiệt sao? Tuyết Vũ cúi mặt mày xuống. Cô ko Chịu căn vặn anh mang đến kỹ nhằm nghe anh lý giải tuy nhiên chỉ tự động bản thân tư duy. Cô sai thiệt rồi.

Dì Trương êm ả dịu dàng nói:

- Thế nào? Phu nhân đem toan qua loa điểm quản trị ko phía trên, kể từ sáng sủa cho tới giờ cậu ấy cũng ko hề thoát khỏi chống.

Tuyết Vũ gật đầu. Cô vệ sinh hấp tấp nước đôi mắt rồi chạy cho tới chống anh. Cửa ko khóa, cô đẩy cửa ngõ lao vào. Thiên Đức vẫn ngồi mặt mày bàn thao tác, anh ko làm những gì cả chỉ ngồi bất tỉnh bên trên ghế.

Tuyết Vũ rón rón rén đứng trước anh. Thiên Đức cũng chẳng buồn coi cô. Giọng Tuyết Vũ nhỏ nhẹ:

-Thiên Đức!

-Em về đi! Giọng Thiên Đức rét mướt tanh tưởi, chắc chắn anh tức giận lắm.

-Em xin xỏ lỗi. Hình như em hiểu sai anh rồi!

Thiên Đức vẫn ko coi cô, chỉ nói:

- Anh bảo em về cút, anh không thích thấy em nữa!

Tuyết Vũ thực sự áy náy hoảng hồn. Chẳng lẽ Thiên Đức lại ko cần thiết cô nữa sao. Cô lắp đặt bắp:

-Em... Vì em thấy anh cút nằm trong Bạch Băng tối qua loa. Cô ấy...

-Cô ấy thì sao? Em thiệt quá trẻ con con cái rồi. Anh chỉ mang đến cô tao quá giang một quãng tuy nhiên thôi! Có cả Trần Lương nữa, em ko Chịu căn vặn một ai tuy nhiên đã trải ầm lên rồi! Lại còn qua loa tối ở trong nhà chúng ta trai cũ nữa, em…

Tuyết Vũ khóc nấc lên. Cô thấy sự khó tính của Thiên Đức. Anh thiệt sự đang được cực kỳ tức giận, cô chợt suy nghĩ đem lúc nào anh sẽ không còn khi nào bỏ qua mang đến cô ko. Cô trình bày nội địa mắt:

- Vì em ko đẹp mắt vì chưng cô ấy! Không xuất sắc giang như cô ấy! Tính tình lại trẻ con con cái ko êm ả dịu dàng như cô ấy! Em lại gặp gỡ anh muộn rộng lớn cô ấy, anh yêu thương cô ấy phụ vương năm tuy nhiên tất cả chúng ta chỉ gặp gỡ nhau mới nhất sáu mon. Em... Em hoảng hồn tổn thất anh! Em cực kỳ hoảng hồn !

Thiên Đức ngẩn người, anh ko ngờ cô lại tự ti cho tới thế. Thiên Đức vực lên, anh trở về phía cô. Nhẹ nhàng ôm cô nhập lòng anh nói:

Xem thêm: truyện truyền kỳ chiến thần full

-Có thể cô ấy đẹp lung linh hơn em, mưu trí rộng lớn em, êm ả dịu dàng rộng lớn em, gặp gỡ anh trước em tuy nhiên mang 1 điều cô ấy ko vì chưng em, này đó là lúc này và mãi mãi về sau anh chỉ yêu thương em chứ không cần khi nào yêu thương cô ấy!

-Thật ko anh? Tuyết Vũ khẽ căn vặn. Thiên Đức gật đầu, anh xoa đầu cô "Ngốc quá!"

Tuyết Vũ mỉm cười cợt, Thiên Đức vệ sinh nước đôi mắt mang đến cô rồi anh bịa một nụ hít bên trên trán cô. Cô tin yêu anh! Trên đời này chỉ việc lời nói anh trình bày cô tiếp tục tin yêu, sẽ không còn khiến cho anh và cô nên hiểu nhầm thêm 1 chuyến này nữa.